An Diệc Diệp cười nói, thật ra nếu nghĩ kỹ có nhiều lúc ông cụ Bành chỉ có tính trẻ con mà thôi.
Cô xoay người chuẩn bị mở cửa lại phát hiện khóa cửa hơi khác lạ.
Cô nhíu mày thoáng do dự, nhưng ông cụ Bành ở sau lưng lại giục cô.
"Nhanh lên một chút."
An Diệc Diệp vội nén nghi ngờ vào lòng, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Chiếc hộp đựng bình hoa bằng sứ Thanh Hoa vẫn đặt ngay ngắn trên bàn.
Ông cụ Bành dẫn ông chủ lớn nhà họ Ngô ngồi xuống bên cạnh, nhàn nhã hớp một ngụm trà.
"Lấy tới đây xem thử."
An Diệc Diệp cẩn thận nâng chiếc hộp lên đặt trước mặt bọn họ.
"Chiếc bình này bị vỡ thành tám mảnh, cũng không có nhiều vết nứt cần phải dán lại, vì vậy nên tôi mới có thể rút ngắn thời gian hoàn thành."
Ông cụ Bành hừ một tiếng, sẵn tay mở nắp hộp ra.
Ông cụ vừa liếc mắt nhìn, sắc mặt liền thay đổi.
Bốp!
Ông cụ ném thẳng chiếc hộp lên bàn trở lại.
"Có phải cô đang đùa tôi không?"
An Diệc Diệp mơ hồ nhìn ông cụ, vừa định lên tiếng bỗng nghe được tiếng hộp rơi trên bàn hơi khác thường.
Nương theo tiếng lách cách phát ra từ tiếng hộp, giống như tiếng ma sát của vô số mảnh gốm vỡ tạo thành.
Lập tức cô có linh cảm chẳng lành, vội vàng bước lên mở nắp hộp ra lần nữa.
Mảnh vỡ!
Tất cả đều là mảnh vỡ!
"Chuyện gì thế này?"
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn chiếc hộp trong tay.
Ông cụ Bành sa sầm mặt, tức giận nói: "Dù cô không biết phục chế cũng đừng khiến chiếc bình nát hơn trước chứ!"
Ông chủ lớn nhà họ Ngô liếc mắt nhìn, cảm thấy chiếc bình này hơi quen mắt.
"Chiếc bình này... không phải là chiếc bình sứ Thanh Hoa Quan Diêu đời Tống mà mấy ngày trước tôi đưa đến sửa đấy chứ?"
Ông ta xông lên, cầm một mảnh vỡ trong đó lên xem, hoa văn bên trên quả thật giống nhau như đúc.
"Việc này..."
Ông chủ lớn nhà họ Ngô đột nhiên quay đầu lại nhìn ông cụ Bành.
"Ông Bành, chuyện gì thế này?"
Tiêu Nhĩ Giai đứng ngoài cửa sổ khoái trá xem cuộc đối thoại của ba người ở bên trong, thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của An Diệc Diệp lúc này.
Đây chính là hậu quả khi đối nghịch với cô ta!
Ông cụ Bành cau mày không nói gì.
Ông cụ hai nhà họ Ngô chuyển hướng sang An Diệc Diệp.
"Mợ Khúc, chuyện này là sao? Không phải người khác nói cô biết phục chế sao? Cô không bằng lòng sửa thì thôi đi, tại sao còn muốn đập nát nữa chứ?"
An Diệc Diệp lắc đầu.
"Trước khi tôi đi gọi mọi người, bình hoa này vẫn còn tốt lắm."
Cô nhìn xung quanh một vòng, thấy vị trí của mấy món đồ trên bàn hình như bị thay đổi.
Hơn nữa lúc nãy khi cô mở cửa, khóa cửa cũng có vấn đề.
"Nhất định có người đã vào đây đập vỡ bình hoa."
Ông chủ lớn nhà họ Ngô cười mỉa mai, nhưng hoàn toàn không tin.
"Không phải nơi này chỉ có cô và ông Bành mới có thể vào sao? Mấy ngày nay ông Bành cũng không tới đây, có ai nhìn thấy cô đã phục chế xong chiếc bình này không?"
An Diệc Diệp nhíu mày.
"Quả thật không có..."
"Vậy cô còn gì để nói?"
Ông chủ lớn nhà họ Ngô đau lòng nhìn mảnh vỡ trong hộp nói: "Đây là bình hoa mà tôi đã tốn hai mươi mốt tỷ mới mua được, cô tính thế nào thì tính đi!"
"Hai mươi mốt tỷ?"
An Diệc Diệp không nhịn được trợn to hai mắt, liếc nhìn ông cụ Bành.
Qua quan sát mấy ngày nay của cô, dù nhìn thế nào thì chiếc bình này cũng không khác gì những chiếc bình thông thường được bày bán trong cửa hàng.
Làm sao có giá hai mươi mốt tỷ được?
Nhưng ông cụ Bành nghe ông chủ lớn nhà họ Ngô nói vậy cũng chẳng phản bác gì.
An Diệc Diệp nhíu mày lại, suy nghĩ hồi lâu.
"Ông Ngô, ông mua bình hoa này ở đâu?"
"Sao thế? Cô muốn mua một cái giống hệt đền cho tôi à? Tôi nói cho cô biết đây là chiếc bình cuối cùng rồi!"
An Diệc Diệp lắc đầu, nói: "Nhưng tôi nghĩ có lẽ ông bị lừa rồi."
Ông chủ lớn nhà họ Ngô đanh mặt lại.
"Không thể nào? Sau khi mua về, tôi còn đích thân mời ông Bành xem giúp tôi, đúng là hàng thật!"
Khi ông cụ Bành nghe được câu nói kia của An Diệc Diệp, hai mắt sáng lên, cuối cùng cũng chăm chú nhìn cô.
Nhìn một lúc lão ta mới hơi gật đầu, đáp lại lời của ông chủ lớn nhà họ Ngô.
"Đúng là hàng thật."
"Cô nghe chưa?"
Ông chủ lớn nhà họ Ngô bất mãn vỗ bàn đứng lên.
"Theo tôi thấy chắc chắn cô không muốn đền tiền nên mới cố tình nói chiếc bình này có vấn đề!"
An Diệc Diệp nghĩ mãi không ra.
Ai cũng biết năng lực của ông cụ Bành, chắc chắn ông cụ không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
Hơn nữa tuy chiếc bình này được làm rất chăm chút, còn tạo ra vài dấu vết cổ, nhưng cũng có một số chỗ lỗi rất rõ ràng.
Với năng lực của ông cụ Bành nhất định sẽ phát hiện được.
"Nhưng tôi thật sự thấy chiếc bình này không phải là hàng thật."
"Cô!"
Ông chủ lớn nhà họ Ngô giận đến nỗi chỉ vào mặt cô muốn mắng.
Nhưng ông cụ Bành lại giơ tay cản ông ta, nhìn An Diệc Diệp hỏi: "Vậy trước hết cô hãy nói cho tôi biết tại sao cô cảm thấy chiếc bình này là giả?"
An Diệc Diệp ngập ngừng gật đầu, sau đó giải thích những khiếm khuyết trong chiếc bình, từ thiết kế hình dáng bên ngoài cho đến những dấu hiệu giả cổ rõ ràng cùng với những chỗ lỗi khác.
Mạch lạc rõ ràng, có tình có lý.
Ông cụ Bành nghe xong chẳng những không tức giận mà còn gật đầu liên tục.
Chờ An Diệc Diệp nói xong mới hỏi: "Cô học thuộc lòng những điều này từ trong sách trước kia sao?"
An Diệc Diệp gật đầu nói: "Những ghi chép viết tay của ông Bành rất chi tiết và rất thực tế."
Nhưng điều khiến An Diệc Diệp cảm thấy kỳ lạ là ông cụ Bành có thể viết ra những ghi chép xuất sắc như vậy, tại sao lại phán đoán sai lầm bình hoa này chứ?
Câu nói cuối cùng này lập tức khiến ông cụ Bành càng hài lòng.
Ông ta vui vẻ đưa tay lên vuốt râu, nở nụ cười đầu tiên sau bao ngày.
"Tôi biết rồi."
Ông cụ nói xong nhìn An Diệc Diệp nói: "Đám ông Trương nói tư chất của cô không tệ, ban đầu tôi không tin lắm nhưng bây giờ xem ra cũng được."
An Diệc Diệp sững sờ.
Tuy không biết tại sao ông cụ đột nhiên thay đổi lời nói, nhưng để cho ông cụ Bành vốn nghiêm khắc, ít khi khen ai nói ra những lời như vậy, đã là lời khen ngợi cao nhất rồi!
An Diệc Diệp mừng rỡ nhưng vẫn hơi không hiểu.
"Nhưng bình hoa này..."
Ông chủ lớn nhà họ Ngô ở bên cạnh hơi mơ hồ đoán ra được ý của ông cụ Bành, lập tức không vui.
"Ông Bành, chẳng lẽ ông cũng nghĩ tôi đem bình hoa giả đến đây ư?"
"Không, bình hoa ông mang đến là bình thật."
Ông cụ Bành đưa tay nhặt một mảnh vỡ trong hộp, chậm rãi nói: "Cái này là giả."
"Ông nói vậy là có ý gì?"
Ông cụ Bành đứng lên, đi tới chiếc tủ trong góc.
Sau đó cúi người xuống lấy ra một chiếc hộp mới từ tầng dưới cùng của két sắt, cẩn thận đặt nó trước mặt ông chủ lớn nhà họ Ngô.
"Đây mới là chiếc bình ông đưa tới, tôi đã phục chế xong rồi."
Ông chủ lớn nhà họ Ngô ngạc nhiên nhìn ông cụ Bành, sau đó vươn tay mở chiếc hộp ra.
Chiếc bình Thanh Hoa xanh trắng, trong suốt xuất hiện trước mặt mọi người.
Tia sáng rớt bên trên, khúc xạ ra ánh sáng đẹp đẽ.
An Diệc Diệp đứng cách đó cũng không xa lắm, nhưng dù vậy cô cũng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết phục chế nào.
Cả chiếc bình tự nhiên mà thành, hoàn hảo mười phân vẹn mười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT