Cô đi theo phía sau Khúc Chấn Sơ, khẽ hé lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay đã rịn ra một lớp mồ hôi dày đặc.
Đi được hai bước, Khúc Chấn Sơ phía trước chợt quay người lại, giơ tay về phía cô.
“Nắm tay anh, đừng lại lén chạy đi mất.”
An Diệc Diệp càng chột dạ hơn, vội bước tới nắm tay anh.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang đan vào nhau, chỉ là không biết còn có thể dắt nhau như vậy bao lâu nữa?
“Khúc Chấn Sơ, nếu có người lừa anh chuyện rất quan trọng, anh sẽ làm như thế nào?”
“Quan trọng đến mức nào?” Khúc Chấn Sơ cũng không quay đầu lại, hỏi.
“Ví dụ như sự tin tưởng của anh, còn có cả… tình cảm?”
Nói đến vế sau, giọng nói An Diệc Diệp trở nên rất nhỏ, rất nhẹ, lộ rõ sự chột dạ.
Vừa mới nói xong, cô ngẩng đầu lên, thấy Khúc Chấn Sơ chợt quay lại nhìn mình.
Đôi mắt kia sâu không thấy đáy, lặng lẽ nhìn cô.
An Diệc Diệp giật mình, nhìn anh không nói gì.
Khúc Chấn Sơ chợt cười, khẽ nói.
“Anh rất không thích bị người ta lừa.”
Bàn tay An Diệc Diệp chợt run rẩy.
“Vậy sao…”
Nhưng, cô đã lừa anh rồi.
Ban công kiểu mở của căn phòng nối liền với ban công lộ thiên, kéo dài vào tận trong sân.
Sàn nhà được lát bằng gỗ vô cùng sạch sẽ, mặt nhà hướng ra rừng trúc, lúc ngồi dưới đất, gió thổi qua lá trúc phát ra tiếng xào xạc êm tai.
An Diệc Diệp bị Khúc Chấn Sơ ôm trong lòng, ngồi đón gió, nghịch những ngón tay cô.
Cô còn đang nghĩ cuộc nói chuyện với Khúc Chấn Sơ trước đó, cô hoàn toàn không dám nghĩ, nếu chuyện này lộ ra anh sẽ làm như thế nào.
“Đang nghĩ gì đó?” Khúc Chấn Sơ hỏi.
An Diệc Diệp lắc đầu, không nói gì.
Khúc Chấn Sơ ôm eo cô từ phía sau, cúi đầu xuống, cằm đặt trên vai cô.
“Hồi nhỏ anh ở nhà họ Khúc.” Anh chợt nói.
Một lúc lâu sau, anh mới nói tiếp: “Trước năm anh mười hai tuổi, ba năm trước đó được nuôi dưỡng như đứa con duy nhất của nhà họ Khúc, nhưng tám năm tiếp theo, anh bị nhốt trong một chiếc lồng tối không có ánh nắng mặt trời.”
“Khúc Chấn Sơ!”
An Diệc Diệp có chút hoảng sợ nhìn anh.
Toàn thân cô căng cứng, sợ hãi phải nghe những lời tiếp theo của Khúc Chấn Sơ.
Trước kia, cô tò mò quan hệ giữa Khúc Chấn Sơ và nhà họ Khúc, nhưng khi Khúc Chấn Sơ chủ động nhắc đến, cô lại thấy sợ hãi.
Khúc Chấn Sơ tin tưởng cô mới kể chuyện trước kia cho cô.
Nếu đây là bí mật anh chôn sâu nơi đáy lòng, vậy thì không cần phải nói ra nữa.
Vì cô hoàn toàn không đáng tin tưởng.
An Diệc Diệp nắm chặt tay Khúc Chấn Sơ, muốn lên tiếng bảo anh đừng nói tiếp nữa.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại tiếp tục nói: “Khúc Kiều kết hôn sớm, vì sức khỏe của Thẩm Thanh Chiêu mà đến năm ba mươi lăm tuổi, ông ta vẫn chưa có con.”
“Vì gia đình Thẩm Thanh Chiêu có liên quan đến chính trị, Khúc Kiều không dám oán giận, nhưng suy nghĩ đến hương khói nhà họ Khúc, ba mẹ Khúc Kiều cũng chính là ông nội và bà nội của anh đã thương lượng với Thẩm Thanh Chiêu, cho phép Khúc Kiều ra ngoài tìm một…”
Nói đến đây, Khúc Chấn Sơ ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Một người sinh con.”
An Diệc Diệp ngồi thẳng người, không dám ngắt lời anh.
“Thẩm Thanh Chiêu cũng không phản đối, chỉ có một yêu cầu, đó chính là người phụ nữ này phải do bà ta chọn.”
“Chưa được mấy ngày, quả nhiên bà ta đã tìm được một người tới.”
Khúc Chấn Sơ khẽ thở dài một hơi.
“Năm đó mẹ anh rất trẻ, hai mươi tuổi, bà vốn ở một trấn nhỏ cách nơi này rất xa, bà là… em họ của Thẩm Thanh Chiêu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT