An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ mới rời khỏi sân vận động, trợ lý của Mai Ấn Cầm đã truyền đạt lại lời của An Diệc Diệp cho anh ta.

Trong phòng nghỉ ngơi, Tiêu Nhĩ Giai ngồi ở phía bên kia bàn, sắc mặt tiều tụy, vẻ mặt không mấy hòa hoãn.

“Có chuyện gì? Cô ta không chịu qua?”

Ban nãy cô ta đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ và người thay cô gả vào nhà họ Khúc, tại sao lúc này rồi còn chạy trốn chứ?

Tiêu Nhĩ Giai đưa tay ra vuốt ve bụng mình.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ của người phụ nữ ban nãy, cô ta liền nổi giận.

Ngày hôm đó lúc nhìn thấy cô ở nhà họ Tiêu, quần áo cô mặc đều là đồ rẻ tiền.

Nhưng hôm nay, quần áo trên người cô, mỗi một món đồ đều có giá trị không hề tầm thường, còn là những mẫu mới được phát hành.

Mà những bộ đồ đó vốn nên thuộc về cô ta!

Hơn nữa, ban nãy nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Chấn Sơ, hoàn toàn không hung dữ, tàn độc như trong lời đồn.

Nếu không phải cô ta tin vào những lời đồn nhảm, sao cô ta có thể từ bỏ một cơ hội tốt như vậy để đến đây chịu khổ chứ?

Tiêu Nhĩ Giai cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, sắc mặt hiện lên vẻ ghét bỏ.

Còn có người đàn ông kia, nếu không phải anh ta! Sao cô có thể rơi vào kết cục này?

Đứa trẻ trong bụng cô ta là con của anh ta, bây giờ muốn về nhà họ Tiêu cũng không thể về được!

Chết tiệt!

Tại sao lại thành ra như vậy chứ!

Cô ta giận dữ nghĩ, đập mạnh lên bàn, đứng phắt dậy.

“Tôi thấy cô ta muốn bá chiếm vị trí mợ chủ nhà họ Khúc không muốn rời đi nữa rồi?”

Mai Ấn Cầm đóng cửa, quay đầu lại, sắc mặt cũng có chút không tốt.

“Câm miệng!”

Tất cả mọi chuyện đều do người phụ nữ này mà ra, cô ta còn có quyền gì lên tiếng?

Anh nhìn Tiêu Nhĩ Giai một lượt.

“Cô cảm thấy với dáng vẻ hiện giờ của cô thì còn có thể quay về không?”

Lúc anh ta sai người đi Hải Nam tìm kiếm Tiêu Nhĩ Giai thì cô ta đã mang thai rồi!

Với dáng vẻ này thì sao mà quay về được nữa?

Sắc mặt Tiêu Nhĩ Giai lạnh đi, cô ta trừng mắt nhìn Mai Ấn Cầm, nhưng biết mình không có lí lẽ gì để nói.

Bèn bất mãn nói: “Đương nhiên tôi sẽ có cách của tôi, không cần anh quan tâm, anh chỉ cần đưa người phụ nữ kia ra khỏi vị trí vốn thuộc về tôi là được.”

Mai Ấn Cầm lạnh lùng nhìn cô ta, tính tình tốt đẹp thường ngày đã biến mất không thấy bóng dáng.

“Đừng quên, khi xưa là tự cô đánh ngất cô ấy, bảo cô ấy thay cô gả vào nhà họ Khúc.”

“Đúng thì sao?”

Tiêu Nhĩ Giai lí lẽ càng hùng hồn hơn: “Nếu không do tôi, cô ta có thể ăn ngon mặc đẹp vậy sao? Còn ở một ngôi nhà thoải mái đến vậy nữa? Cô ta nên cảm ơn tôi!”

Mai Ấn Cầm tức giận nhấc cô ta lên, ánh mắt trợn trừng.

“Cô muốn làm gì?”

Tiêu Nhĩ Giai sợ hãi, nói: “Anh còn muốn đánh người nữa à?”

Mai Ấn Cầm ném cô ta lại.

“Mấy ngày này cô đừng có chạy lung tung, tôi sẽ tìm cách liên lạc với cô ấy.”

Tiêu Nhĩ Giai chỉnh đốn lại quần áo mình, trợn mắt với anh ta.

“Có liên lạc hay không cũng chẳng sao cả, dù sao phía bên gia đình tôi đã truyền tin đến rồi, sẽ có người tới đón tôi.”

“Tốt nhất anh nên bảo người phụ nữ kia mau chóng rời đi, đừng có ôm mãi không buông vị trí của tôi như vậy!”

Cô ta đội lại mũ, mở cửa ra ngoài.

Người bên ngoài đã ra về gần hết rồi.

Tiêu Nhĩ Giai cúi đầu, vừa ra khỏi sân vận động thì lại không khỏi oán giận.

“Không dễ gì mới tìm được cơ hội ra ngoài, một chút tác dụng cũng không có!”

Nói vậy, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy có người đứng ở một nơi cách đó không xa.

Tiêu Nhĩ Giai vừa nhìn thấy anh ta thì liền sợ hãi đến run rẩy.

“Phùng Tấn?”

Bên đường có một người đàn ông vạm vỡ đang đứng đó bất động, nửa người trên của anh ta ẩn giấu trong bóng tối.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác da màu đen nhưng vẫn có thể thấy được cơ bắp nổi lên của anh ta.

Tiêu Nhĩ Giai vừa lên tiếng, anh ta đã chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.

Dưới ánh đèn, một gương mặt góc cạnh lộ ra.

Anh ta hơi ngước cằm lên, ngũ quan thô kệch, gương mặt không mấy thiện lành.

Phùng Tấn vẫy tay với Tiêu Nhĩ Giai.

Tiêu Nhĩ Giai lập tức chạy qua đó.

“Phùng Tấn, sao anh lại tới đây?”

Phùng Tấn nhìn sân vận động phía sau Tiêu Nhĩ Giai, nói: “Sao em lại đến đây? Không phải anh đã nói không được chạy lung tung sao? Nhỡ có người phát hiện ra thân phận của em thì phải làm sao?”

Anh ta đưa tay ra sờ bụng Tiêu Nhĩ Giai.

“Nếu tổn thương đến đứa bé thì không tốt đâu?”

Tiêu Nhĩ Giai miễn cưỡng nở một nụ cười.

“Em đến đây xem hòa nhạc thôi, không còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi.”

Phùng Tấn gật đầu, ánh mắt hiện lên ý cười nuông chiều.

Anh ta ôm eo Tiêu Nhĩ Giai, cúi đầu hôn lên trán cô ta.

Nhưng anh ta còn chưa kịp hôn, Tiêu Nhĩ Giai đã nhanh chóng né đi.

“Mau về thôi, em mệt rồi.”

Cô ta đi qua người Phùng Tấn, đi đến chiếc xe bên đường.

Chiếc xe FAW màu xám bạc đã có chút cũ nát, không biết đã lái được mấy năm rồi.

Mở cửa xe ra, bên trong vẫn còn phảng phất một mùi vị cũ kĩ.

Nếu là trước kia, Tiêu Nhĩ Giai tuyệt đối sẽ không ngồi loại xe này.

Nhưng từ sau khi cô ta đến đây, mỗi ngày cô ta đều phải ngồi chiếc xe này.

Không chỉ vậy, cho dù là ăn uống, nơi ngủ nghỉ đều rách nát đến mức tệ hại.

Lúc gặp được anh ta, cô ta không thể ngờ, tên Phùng Tấn này lại không có cắc tiền nào.

Trước kia ở Mỹ không phải tài giỏi lắm sao?

Sao đến đây lại nghèo nàn đến vậy rồi?

Tiêu Nhĩ Giai không kiên nhẫn nhìn Phùng Tấn.

Từ ngày đầu tiên đến đây, cô ta đã hối hận rồi.

Bây giờ không dễ gì cơ hội mới tới, cô ta có thể về nhà rồi, nhưng trong bụng lại có một đứa bé…

Còn là một đứa con của chồng trước!

Phùng Tấn lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô ta.

“Đói không? Trở về ăn chút gì đó nhé?”

“Không đói!”

An Diệc Diệp tức giận hét lên: “Thứ đồ đó có đút cho lợn nó cũng không thèm.”

Phùng Tấn ngừng tay lại, cuối cùng cũng không nói gì.

“Vậy em muốn ăn gì, anh nấu cho em?”

“Không muốn ăn gì cả! Phùng Tấn, nếu anh thật sự đối xử tốt với em thì đừng có trốn trốn núp núp cả ngày nữa, không phải khi trước anh tài giỏi lắm sao?”

Phùng Tấn cười, nói: “Trước kia là trước kia, anh đã đồng ý với em rồi, sẽ không làm như vậy nữa.”

“Anh đúng thật là!”

Tiêu Nhĩ Giai nhìn anh ta, lẩm bẩm một câu: “Đồ vô dụng!”

Bàn tay cầm vô lăng của Phùng Tấn siết chặt lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi thả lỏng ra, lái xe rời đi.

Chẳng được mấy ngày, An Diệc Diệp đã nhân lúc Khúc Chấn Sơ mở cuộc họp từ xa mà lén chạy đi.

Trong một quán café hẻo lánh, ngồi ở góc trong cùng.

An Diệc Diệp đang quan sát Tiêu Nhĩ Giai trước mặt.

Cô ta đã thay một bộ đồ khác, nhưng vẫn rất giản dị như bộ đồ trước đó, thậm chí còn có chút cũ kĩ.

Tuy đã trang điểm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ tiều tụy của cô ta.

Quan trọng hơn là, bụng của cô ta thật sự nhô cao lên, ít nhất cũng đã khoảng năm tháng rồi.

An Diệc Diệp tính thời gian, như vậy xem ra, khí đó lúc cô ta bỏ kết hôn thì cũng đã mang thai rồi.

Khi xưa cô một mực muốn tìm Tiêu Nhĩ Giai trở về, bây giờ cô ta lại mang thai rồi?

Vậy thì sao mà trở về được?

Chẳng trách Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên muốn tìm người sinh con của Khúc Chấn Sơ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play