Chương 816

Bảo vệ bệnh viện tiến lên, “Anh này, bây giờ mời anh rời đi, không nên quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

Tôn Chí Bình nghiến răng nghiến lợi, “Dựa vào cái gì mà lại bảo tôi đi? Người nằm viện là bà xã của tôi!”

Một đám bảo vệ sửng sốt, không nghĩ tới còn có chuyện đảo ngược này.

Nếu như anh ta là người nhà bệnh nhân, vậy vì sao bệnh nhân phải nói cho người ngoài.

Khương Bích Kiều lạnh lùng nói: “Tôn Chí Bình, bây giờ chúng ta đang ở giai đoạn hợp đồng ly hôn, mong anh tôn trọng một chút, bây giờ tôi vọng anh rời đi, tôi không muốn đàm phán với anh!”

Bảo vệ tiến lên, “Anh này, mong anh tôn trọng mong muốn của người bệnh, không nên gây sự ở chỗ này, được chứ?”

Mấy người sau lưng Tôn Chí Bình cũng quát lớn theo, “Mẹ nhà nó, đám bảo vệ mấy người rốt cuộc đang nói chuyện giúp ai? Mù hả?”

Bảo vệ cũng không sợ bọn họ, bảo vệ bệnh viện và bảo vệ ở những nơi bình thường có tính chất khác biệt, thuộc về bảo vệ lao động bên ngoài, có hợp tác với cảnh sát.

Phải tham gia huấn luyện và rèn luyện thân thể định kỳ, hơn nữa bây giờ làm ầm lên, các nhân viên an ninh cũng tương đối mạnh.

“Nhắc lại mấy người một lần, bây giờ mấy người hãy lập tức rời đi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

Tôn mập tự cho là đúng tiến lên, “Con mẹ nó, cho anh chút mặt mũi mà không cần đúng hay không? Đây là chuyện nhà của chúng tôi, không có liên quan gì đến mấy người cả, cút nhanh lên!”

Bảo vệ không thèm để ý, thấy thái độ của đối phương tùy tiện, liền lấy bộ đàm ra nói: “Đồn cảnh sát sao? Nơi này là khu nội trú 2 tầng 6, có người ngoài đến gây sự, cần cảnh sát giúp đỡ, đồng thời xin được trao quyền cưỡng chế!”

Rất nhanh trong bộ đàm đã vang lên tiếng trả lời, “Đã rõ, đang chạy về, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp, có thể áp dụng cưỡng chế!”

Bảo vệ đè một tay lại sau lưng, vừa quát lớn lần nữa, “Cảnh cáo một lần cuối cùng, mấy người hãy lập tức rời khỏi phòng bệnh!”

Tôn mập thấy đối phương muốn làm thật, có chút sợ hãi.

Cũng không phải không đánh lại, mà là đối phương đã được trao quyền, cho dù lát nữa có xảy ra xung đột thật, bọn họ sẽ là hành động trái luật.

Ăn đòn cũng phải nhịn, làm ầm lên không tốt còn phải bị giam vào tù, cái được không bù cái mất.

Tôn Chí Bình mắng một câu vô dụng, ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài trước.

Mùi thuốc súng biến mất, bảo vệ ở xa cũng không muốn gây phiền toái, lui đến một bên nhìn.

Tôn Chí Bình quay đầu nhìn về phía Khương Bích Kiều, “Được, nể mặt mũi của cô, hôm nay tôi sẽ không tính toán với cậu ta! Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, rốt cuộc cô muốn thế nào mới bằng lòng tha cho tôi?”

Khương Bích Kiều tựa ở đầu giường nói, “Điều kiện tôi đã nói rồi!”

“Cô phải biết rất rõ ràng, điều kiện như vậy tôi không có khả năng đồng ý được! Chẳng lẽ cô thật sự muốn cá chết lưới rách? Tôi cho cô biết, làm Tôn Chí Bình tôi sống không tốt, cô cũng đừng hòng sống tốt hơn với tên ẻo lả này!”

“Vậy được, cứ dựa theo hợp đồng ly hôn mà làn, tài sản chúng ta mỗi người một nửa, anh đồng ý với hợp đồng ly hôn, bên tổ điều tra đương nhiên tôi sẽ giữ kín như bưng thay anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play