Chương 817
Mí mắt Tôn Chí Bình giật một cái, “Mỗi người một nửa?”
Điều kiện này của Khương Bích Kiều không khác nào đang đào khoét máu thịt của anh ta.
“Đây là mức thấp nhất của tôi rồi! Tôn Chí Bình, anh cũng đừng cảm thấy đau lòng, phòng bệnh có nhiều người, tôi cũng không muốn nhiều lời, những năm này tôi đã giúp anh kiếm bao nhiêu tiền, trong lòng anh biết rõ!”
Tôn Chí Bình đè nén lửa giận, “Nhiều nhất là chia cho cô ba phần!”
“Vậy anh đi đi, chúng ta không cần nói chuyện.”
“Gái điếm thúi, con mẹ nó cô đừng có mà không biết nể mặt mũi!”
Tôn Chí Bình đã bao giờ bị người ta uy hiếp, liền tiến lên một bước, giơ tay lên muốn đánh.
Khương Bích Kiều giật nảy mình, né tránh theo thói quen, kết quả lại được một bóng người bảo vệ ở sau lưng.
Triệu Nam Thiên nắm lấy cổ tay của anh ta, mặc cho Tôn Chí Bình dùng lực như thế nào, hết lần này tới lần khác không có biện pháp tránh thoát.
Dưới sự so sánh, ngọn lửa trong lòng không giảm trái lại còn tăng.
Tôn Chí Bình cắn răng nghiến lợi trừng Triệu Nam Thiên một cái, “Tốt tốt tốt, đôi cẩu nam nữ hai người dám bắt tay lại lừa gạt tiền của ông đây, hai người có dũng khí lắm!”
Khương Bích Kiều thở dài một hơi, hôm nay may mà có Triệu Nam Thiên ở đây, nếu không chỉ sợ lại bị Tôn Chí Bình đánh đập một trận.
Cô ta làm thế nào cũng không thể ngờ được, ở một nơi công cộng như bệnh viện này mà anh ta còn dám ngang ngược như thế.
Tức giận vì anh ta tuyệt tình, đồng thờ tâm tư trả thù cũng càng ngày càng mãnh liệt!
Khương Bích Kiều cười lạnh nói: “Tôn Chí Bình, nói lời tạm biệt mà nói ác như vậy, anh hoàn toàn có thể không để ý tới hợp đồng ly hôn của tôi, đến lúc đó để toà án giải quyết là được!”
Tôn Chí Bình muốn rách cả mí mắt, “Cô đừng tưởng rằng có tên ẻo lả này che chở, tôi sẽ không dám làm gì cô!”
Triệu Nam Thiên nói thẳng tên: “Tôn Chí Bình, anh có thể thử một chút.”
Ánh mắt của hai người đàn ông va chạm, ngay cả bảo vệ ở một bên cũng phải khẩn trương theo!
Bên ngoài phòng bệnh có tiếng bước chân, cửa phòng mở ra, một người mặc áo blouse tiến vào.
Bởi vì góc độ, Triệu Nam Thiên nhìn một cái liền nhận ra được, người mặc áo blouse đó là Thư Trúc.
Một ngày không gặp, cô ta lại tiều tuỵ đi không ít, hai gò má gầy gò, cảm giác rất không có tinh thần.
Sau lưng Thư Trúc còn có theo mấy y tá khá lớn tuổi, hẳn là y tá trưởng.
Một người trong đó tiến lên, “Hai người, mong hai người không nên gây sự ở chỗ này được chứ?”
Tôn Chí Bình làm như không nghe thấy.
Thư Trúc ngăn ở giữa hai người, “Anh này, bây giờ mời anh rời đi!”
Tôn Chí Bình đứng tại chỗ, “Bảo tôi rời đi, dựa vào cái gì?”
Thư Trúc kiên cường nói: “Chỉ bằng tôi là bác sĩ ở đây, tôi đại diện cho bệnh viện, anh đang làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân!”
Cảnh sát cũng đồng thời chạy tới, bệnh viện sắp xếp điểm điều tra tạm thời, chuyên môn xử lý những chuyện xảy ra bất ngờ.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện mới đưa ra lời nhắn cuối cùng với Tôn Chí Bình, “Hành động bây giờ của anh đã liên quan đến việc quấy rối trật tự công cộng, nếu còn không rời đi, anh phải tự gánh chịu tất cả hậu quả!”