Chương 745
Cô ta quát lên: “Đủ rồi, chị đã chia tay với Thôi Phong rồi, em cũng không có anh rể gì nữa!”
Thư Vũ sửng sốt: “Cái gì? Chị đã chia tay với chủ nhiệm Thôi?”
Cậu ta cũng không quan tâm tới chuyện bồi thường nữa mà vội vàng hỏi cô ta: “Chị, rốt cuộc chị nghĩ thế nào vậy? Em cũng sắp tốt nghiệp rồi, hai người chia tay rồi thì công việc của em phải làm sao?”
“Làm sao cái gì? Tốt xấu gì em cũng tốt nghiệp đại học, cứ tìm việc bình thường là được rồi!”
“Có thể giống nhau sao, nếu dựa vào năng lực của em, bệnh viện Đông Châu có thể cần em sao?”
Không cho Thư Trúc cơ hội nói chuyện, cậu ta ăn vạ: “Chị, em không biết đâu, chị mau nói với chủ nhiệm Thôi đi, hai người có thể chia tay nhưng phải đảm bảo chắc chắn cho công việc của em trước!”
Triệu Nam Thiên không muốn xem trò hề của nhà họ Thư nữa nên quay đầu hỏi Tương Hồng Thảo: “Cô không sao chứ?”
Tương Hồng Thảo thử cử động cổ chân rồi nói: “Không sao, chỉ hơi trẹo chân, chúng ta đi thôi.”
Thấy hai người muốn đi, Thư Vũ vội vàng ngăn lại: “Chờ chút, ba trăm triệu thì ba trăm triệu, lấy ra đây!”
Tương Hồng Thảo không thèm quan tâm: “Đừng nói ba trăm triệu, một xu tôi cũng không đưa cho mấy người!”
Thư Vũ hận đến mức ngứa răng: “Cô suy nghĩ cho kỹ đi!”
Tương Hồng Thảo nào có bị cậu ta uy hiếp: “Các người cứ việc thưa kiện đi, tôi chờ lệnh triệu tập của tòa án!”
Nói xong, cô ta kéo Triệu Nam Thiên rời đi: “Nam Thiên, chúng ta đi!”
Thư Vũ và mẹ Thư nhìn nhau, trong mắt đều là cảm giác mất mác.
Nếu biết như thế thì vừa rồi họ đã đồng ý rồi.
Giờ thì hay rồi, chín trăm triệu tiền bồi thường người ta cũng không nhận nữa.
Thư Trúc bất ngờ lên tiếng: “Chờ chút!”
Cô ta đẩy mẹ mình ra, cũng không quan tâm tới sự ngăn cản của em trai mình, chậm rãi bước tới: “Cô Tưởng, xin lỗi, để cô chê cười rồi.”
Tương Hồng Thảo không biết tính tình của Thư Trúc, nới vài câu khách sáo với cô ta.
Thư Trúc lắc đầu: “Vỗn dĩ tôi cũng không có chuyện gì, nếu anh Đông đã đồng ý hòa giải thì chuyện này coi như xong, đơn hòa giải đâu, tôi sẽ ký tên.”
Tương Hồng Thảo bất ngờ, hỏi: “Cô không cần bồi thường?”
Thư Trúc lắc đầu, ánh mắt lại nhìn sang Triệu Nam Thiên, trong mắt ngập vẻ áy náy.
Tương Hồng Thảo mở túi, đưa đơn hòa giải ra.
Thư Vũ tức giận, bất bình nói: “Chị, có phải chị ngốc rồi không? Không cần bổi thường, sao thế được? Không đền tiền thì để người đàn ông của cô ta đi ngồi tù!”
Thư Trúc hiếm khi cứng rắn: “Từ nay về sau, chuyện của chị thì chị tự mình làm chủ, ai còn nhúng tay vào thì đi ngay cho chị!”
“Bệnh thần kinh!”
Thư Vũ lầm bầm một câu rồi nghiêng đầu nói: “Mẹ, mẹ cũng không quan tâm chị con à, có phải chị ấy ngốc rồi không? Một xu cũng không cần, cứ thế hòa giải với đối phương?”