Chương 744
Bà ta liều mạng hét lên: “Triệu Nam Thiên, cậu dám đánh con trai tôi, tôi liều mạng với cậu!”
Triệu Nam Thiên không tiện đánh trả, chỉ có thể đứng im ở đó, mặc bà ta đánh.
Đánh thì đánh, nhưng miệng vẫn không quên giải thích: “Dì à, mấy năm nay Thư Vũ bị dì chiều hư rồi, dì xem xem hiện giờ cậu ta thành cái dạng gì rồi?”
Mẹ Thư thở hồng hộc: “Nó thế nào?”
Đây vẫn là lần đầu tiên bà ta không nể mặt Triệu Nam Thiên như vậy. Trước đây, Triệu Nam Thiên vẫn luôn có thái độ nhã nhặn, điềm đạm, cung kính, khiến người khác không thể tìm nổi lý do để nổi giận với anh.
Dù là khi bị ép phải chia tay với Thư Trúc, người đàn ông này cũng vẫn nhẫn nhịn, giống như anh không hề biết giận dữ, mặc cho bản thân bị gây khó dễ.
Hôm nay, thấy anh lại dám ra tay đánh Thư Vũ nên bà ta mới không quan tâm tới thể diện, nhào tới đánh anh.
Triệu Nam Thiên nói thẳng: “Kiêu căng, ngạo mạn, không có phép tắc, miệng toàn lời lẽ thô tục! Dì xem cậu ta giống sinh viên chỗ nào chứ? Hôm nay cô Tương tới đây để xin lỗi, vậy đã đủ thành ý rồi, nhưng cậu ta lại càn quấy, còn động tay động chân, giống hệt một tên lưu manh!”
Mẹ Thư biết Triệu Nam Thiên nói không sai, Thư Vũ thật sự có hơi quá đáng.
Dù tính tình của bà ta không tốt nhưng cuối cùng mấy chuyện như ra tay đánh người thì bà ta vẫn không làm được. Vừa rồi, thiếu chút nữa Thư Vũ đã làm người khác bị thương.
Hơn nữa, dù là Triệu Nam Thiên hay Tương Hồng Thảo thì thái độ lúc đầu cũng rất tốt, rất khiêm tốn và cũng rất có thành ý.
Thậm chí, Triệu Nam Thiên còn lấy ra một phần bồi thường của bản thân.
Nếu như là bà ta, thấy mọi việc ổn thỏa là dừng tay, vậy cũng được, Thư Trúc cũng không tổn thương gì, chín trăm triệu tiền bồi thường cũng đã vượt xa so với dự đoán của bà ta.
Còn lấy hơn, vậy không phải biến thành lừa gạt sao?
Nhưng rõ ràng lòng tham của Thư Vũ không nhỏ, nên mới yêu cầu người ta bồi thường một tỷ rưỡi.
Lúc ấy, mẹ Thư cũng nổi lòng tham nên mới không mở miệng nói gì.
Kết quả lại không như mong đợi, sau này, Tương Hồng Thảo lại đổi ý, chỉ bằng lòng bỏ ra ba trăm triệu.
Đừng nói Thư Vũ, ngay cả bà ta cũng cảm thấy khó chịu.
Trong lòng bà ta biết, chuyện này không thể trách Triệu Nam Thiên nhưng không biết tại sao, thấy Triệu Nam Thiên nói đỡ cho người phụ nữ này, trong lòng bà ta lại cảm thấy không thoải mái.
“Con trai tôi thế nào không đến lượt cậu dạy dỗ! Ngược lại là cậu, trước đây sao tôi không phát hiện ra, thì ra cậu lại là một kẻ vong ơn phụ nghĩa, giúp người ngoài bắt nạt chúng tôi!”
Trong cơn tuyệt vọng, bà ta trừng mắt nhìn Thư Trúc: “Con còn nhìn cái gì? Uổng cho con hết lòng hết dạ với cậu ta. Con nhìn xem, cậu ta lại ra tay đánh em trai con!”
Thư Trúc không muốn cãi cọ, giữa cô ta và em trai, lúc nào mẹ cô ta cũng thiên vị.
Nếu không cũng sẽ không để mặc cậu ta làm loạn.
Nhưng từ góc độ nào đó, cô ta không tiện xung đột trực tiếp.
Thư Vũ nằng nặc không buông: “Mẹ, mẹ phí lời với anh ta làm gì, gọi anh rể con, bảo anh rể con đưa bảo vệ tới bắt anh ta!”
Thư Trúc thật sự không nghe nổi nữa, mất mặt tới mức này rồi còn chưa đủ sao?
Lẽ nào nhất định muốn cô ta mất hết sạch chút tự tôn còn sót lại trước mặt Triệu Nam Thiên sao?