Chương 746

Mẹ Thư cũng cảm thấy không ổn, đang muốn mở miệng thì Thư Trúc đã xoẹt một cái, ký xong tên mình.

Tương Hồng Thảo thở phào nhẹ nhõm: “Cô Thư, hôm nay tôi thật lòng tới đây để nói lời xin lỗi, nhưng kết quả lại gặp chuyện như vậy.”

“Chuyện đã qua rồi thì đừng nói nữa.”

“Cô hãy nhận tấm thẻ này đi!”

Thư Trúc sống chết không nhận: “Cô Tưởng, tôi đã nói rồi, tôi không cần tiền của cô, cô làm gì vậy?”

Tương Hồng Thảo kéo tay cô ta lại: “Nếu cô không để ý, tôi gọi cô một tiếng em, vậy thì cô phải nhận số tiền này, nếu không tôi và anh Mã sẽ cảm thấy rất áy náy.”

Triệu Nam Thiên đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này nhưng cũng không biết hai người họ đang lén lút nói cái gì.

Dù sao, cuối cùng lúc chia tay, hai người vừa nói vừa cười, còn trao đổi cách thức liên lạc với nhau.

Cuối cùng, cảm giác ngột ngạt, buồn bực trong lòng Triệu Nam Thiên cũng được giải tỏa. Như vậy thật tốt biết bao, nếu để hai mẹ con nhà họ Thư tham gia vào chuyện này thì chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu!

Đưa mắt nhìn hai người đi xa, trong lòng Thư Trúc cảm thấy trống vắng, tựa như người mất hồn vậy.

Thư Vũ bước tới gần cô ta: “Chị, cái người họ Tưởng kia đưa chị bao nhiêu tiền thế?”

Thư Trúc không muốn để ý tới cậu ta, nếu hôm nay không phải do cậu ta thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Lúc này, cậu ta bước tới gần, rốt cuộc là tính toán cái gì, người ngoài không biết, chả lẽ cô ta lại không nhìn thấu sao?

Thư Trúc đã hiểu quá rõ người em trai này.

Không làm gì ra hồn, ăn bao nhiêu cũng không đủ, chân tay lười biếng, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt nổi!

Chân trước Thư Trúc vừa định bước vào kí túc xá thì mẹ Thư đã ngăn ở cửa.

Mẹ Thư ngẩng đầu hỏi: “Thư Trúc, em trai con nói chuyện với con kìa, sao con lại giả vờ như không nghe thấy?”

Dù bà ta cũng thương con gái nhưng con trai mà ta là dòng máu duy nhất của nhà họ Thư, so sánh thì bà ta vẫn thiên vị con trai mình nhiều hơn.

Thư Trúc nhíu mày, kiên nhẫn nói: “Cô Tưởng nói có sáu trăm triệu, con chưa xem.”

Thư Vũ có chút kích động: “Sáu trăm triệu? Số tiền không nhỏ nha, chị, chúng ta tới ngân hàng xem xem, đừng để bị cô ta lừa!”

“Không đi, không có thời gian.”

“Vậy em đi thay chị, chị nói cho em biết mật mã là gì.”

“Đừng hỏi chị, chị không biết.”

Thư Vũ dậm chân: “Mẹ, mẹ nhìn chị con xem!”

Mẹ Thư bênh vực: “Thư Trúc, con cũng thật là, em trai con muốn biết thì con cứ nói cho thằng bé nghe!”

Thư Trúc tức không chịu được: “Nói cho nó biết, sau đó thì sao?”

Thư Vũ vội xoa dịu tình hình: “Không cần xem nữa, có lẽ không hơn kém là bao. Mẹ, số tiền kia, mẹ định sắp xếp thế nào?”

Thư Trúc vội vàng cảnh cáo: “Thư Vũ, chị nói cho em biết, em đừng có nghĩ tới món tiền kia!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play