Chương 743

Cô ta kêu lên: “Ui da”

Cả người đang dần dần ngã đổ ra sau.

Thì ngay lúc đó, cả người đã được một thân hình cường tráng đỡ lấy.

Cô ta quay đầu nhìn, bên cạnh là một bóng hình cao lớn.

Triệu Nam Thiên đỡ Tương Hồng Thảo dậy, đẩy Thư Vũ ra.

Thư Vũ đứng không vững, ở phía trước chửi lại,

“Triệu Nam Thiên, mẹ nó chứ, cuối cùng là anh giúp ai?”

Cậu ta đã quen với ông anh rể cũ rồi, khi nói chuyện, cậu ta không có chút khách sáo hay tôn trọng nào cả.

“Con mẹ…”

Chưa kịp nói tiếp, anh ta đột nhiên cảm thấy má mình đau đau.

Bốp!

Một lực thật mạnh rơi vào mặt cậu ta, khiến cậu ta sau một lúc mới lấy lại tinh thần.

Cảm thấy má bị tê rát, cậu ta điên cuồng hét lên: “Anh…mẹ nó sao anh dám đánh tôi?”

Vừa dứt lời, lại một nắm đấm nữa rơi xuống bụng cậu ta.

Cậu ta đảo lảo ra phía sau mấy bước, lui lại dựa vào tường.

Má cậu ta đỏ rực lên, bụng đau dữ dội, nhưng chủ yếu cậu ta sợ là mất mặt.

Cậu ta từ nhỏ đã là cậu ấm, được mẹ nâng niu nuôi dưỡng, chưa từng phải khổ sở lần nào, vậy mà lại bị người khác đánh?

Triệu Nam Thiên lạnh lùng nói: “Trước đây tôi nể mặt chị cậu, coi cậu vẫn còn nhỏ, không tính toán với cậu, hôm nay tôi thay chị cậu dạy dỗ cậu, nếu cậu còn dám nói mấy lời dơ tục đó với tôi, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là phép tắc!”

Anh hiếm khi ra vẻ cương quyết như vậy khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy hốt hoảng.

Thư Vũ ôm má, tức giận, bất bình nói: “Phép tắc, anh nói với tôi cái phép tắc của súc vật à, ông đây với anh quen biết lắm à?”

Triệu Nam Thiên túm lấy cổ áo của cậu ta, trở tay tát cậu ta một cái điếng người.

“Cậu thử mắng thêm câu nữa?”

Thư Vũ còn muốn mở miệng nói chuyện nhưng kết quả lại bị Triệu Nam Thiên trừng một cái làm cậu ta sững sờ, sợ đến mức phải vội ngậm miệng lại.

Trước đây, cậu ta có chút coi thường Triệu Nam Thiên, cho rằng một kẻ làm lính thì có thể có bản lĩnh gì.

Nhưng hiện tại cậu ta lại rất sợ anh, thật sự rất sợ. Từ trước tới nay, cậu ta chưa từng nhìn thấy loại khí thế như vậy toát ra từ người Triệu Nam Thiên, ánh nhìn kia tựa như muốn ăn thịt người.

Người đàn ông trước mặt và người đàn ông nhã nhặn, điềm đạm trong ấn tượng của cậu tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.

Vành mắt cậu ta đỏ ửng, cũng không quản bản thân bị mất mặt: “Mẹ, anh ta…Triệu Nam Thiên, anh ta đánh con!”

Mẹ Thư vừa hồi phục lại tinh thần sau nỗi khiếp sợ kia, không ngờ Triệu Nam Thiên lại dám đánh người, hơn nữa còn đánh con trai bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play