Gã ta ngẩng đầu lên nhìn, gì vậy, Triệu Nam Thiên lại cùng với nữ thần họ tô người trước người sau tiến vào khu chung cư.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Lẽ nào phía cảnh sát bắt hụt?
Tô Mục Tuyết đi vào, chờ Triệu Nam Thiên đi vào rồi lấy tờ giấy thỏa thuận lúc nãy ra.
“Được rồi, tôi đã ký tên tồi, anh cũng ký tên đi, chúng ta coi như chấm dứt.”
“Không suy nghĩ thêm sao?”
Tô Mục Tuyết lạnh lùng: “Không cần đâu, bây giờ tôi có thể nói với
anh, bắt đầu từ ngày mai, anh đi con đường tươi đẹp của anh, tôi đi cây
cầu gỗ của tôi!”
Triệu Nam Thiên sao có thể không nhìn ra, Tô Mục Tuyết chẳng qua chỉ đang tự dối lòng mà thôi.
Nếu cô thật sự muốn chia tay, sao hôm nay cô còn làm nhiều việc như vậy?
Nghĩ đến đây, anh nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em.”
Tô Mục Tuyết quả nhiên không đề cập đến chuyện thỏa thuận nữa, hỏi
ngược lại anh: “Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi cái gì? Cảm ơn tôi gọi nữ thần họ Mạnh đến trước mặt cho anh sao?”
Triệu Nam Thiên nghe được câu này của cô liền biết vấn đề nằm ở đâu,
vội vàng thẳng thừng nói: “Thật ra, anh từ lâu đã quen Mạnh Nhã rồi, có
điều anh có thể đảm bảo, anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường.”
Tô Mục Tuyết biểu cảm không quan tâm: “Anh không cần nói những điều
này với tôi, tôi không có hứng thú với mối quan hệ của hai người!”
Tuy miệng cô nói như vậy, nhưng tai cũng vẫn nghiêng đến.
Triệu Nam Thiên hiểu ý, vội vàng giải thích đơn giản mối quan hệ của hai người.
“Chỉ có vậy thôi à?”
“Chỉ có vậy thôi, thỉnh thoảng tâm trạng không tốt anh cũng tìm cô ấy uống rượu, nói chuyện, ngoài những chuyện này thì không có gì khác!”
Tô Mục Tuyết không nói chuyện này nữa, chuyển chủ đề: “Được rồi, tôi
không muốn nghe những chuyện này, anh cũng đừng hiểu nhầm, hôm nay tôi
giúp anh cũng không hẳn là vì anh.”
Triệu Nam Thiên trợn tròn mắt: “Á? Vậy thì vì cái gì?”
Tô Mục Tuyết giải thích: “Anh đã nghe đến cái người Hạ Đông Trung chưa?”
Triệu Nam Thiên gật đầu.
“Là anh của Hạ Như Ngọc, cũng là cổ đông lớn của hội Hoàng Đình.”
Triệu Nam Thiên lúc này mới hiểu ra, lần trước Tô Mục Tuyết xảy ra
chuyện ở hội Hoàng Đình, anh cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.”
Sau đó anh mới nghe được từ miệng của Đại Hùng về nhà họ Hạ, lúc này mới mơ hồ đoán được ra chân tướng.
Bây giờ Tô Mục Tuyết lại xác nhận lại, cuối cùng các chi tiết cũng khớp.
Hạ Như Ngọc, hôm đó trong bữa tiệc đính hôn anh còn tát người phụ nữ này một cái.
Đương nhiên, nếu không phải có cô ta, chỉ sợ anh và Tô Mục Tuyết cũng không ở bên nhau.
Chỉ là không biết sao Tô Mục Tuyết lại biết những chuyện này?
Thấy Triệu Nam Thiên vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm mình, Tô Mục
Tuyết buồn cười hỏi: “Thế nào, rất bất ngờ vì tôi biết mấy chuyện này
à?”
Triệu Nam Thiên không bày tỏ thái độ gì, quả thực không dám tiếp lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT