Trong ấn tượng trước đây của anh, Tô Mục Tuyết tuy không phải là loại bình hoa chỉ để trang trí chứ không dùng được, nhưng cũng không thông
minh đến vậy, Nếu không thì ban đầu lại bị loại như Hạ Như Ngọc tính kế
chứ?”
Tô Mục Tuyết bình tĩnh nói: “Hạ Như Ngọc vốn luôn không vừa mắt với
tôi. Cho dù đã phá hủy hôn ước của tôi và Ngụy Bắc Minh thì đã sao? Cô
ta muốn làm con dâu nhà họ Ngụy, còn kém lắm!”
Nghe xong lời giải thích của Tô Mục Tuyết, Triệu Nam Thiên đột nhiên hiểu ra những điều này.
Hóa ra tuy rằng hôn ước của cô và Ngụy Bắc Minh đã bị hủy bỏ, nhưng
bà cụ nhà họ Ngụy vẫn rất thích Tô Mục Tuyết, cũng luôn âm thầm nỗ lực.
Ngoài mặt nhà họ Ngụy chèn ép, nhưng vẫn giữ lại ba phần sức lực,
cũng vừa làm căng vừa buông lỏng, để muốn ép Tô Mục Tuyết ngoan ngoãn.
Cũng vì vậy, Hạ Như Ngọc đến giờ vẫn chưa đạt được nguyện vọng, vì
vậy mới hận cô, cũng vì vậy mà mới có chuyện lần trước ở hội Hoàng Đình.
Mục đích rất đơn giản, là muốn Tô Mục Tuyết mất hết danh tiếng, cắt đứt mong muốn của bà cụ nhà họ Ngụy.
Kết quả không ngờ rằng, lại bị anh phá hỏng mất, lại còn đập vỡ biển hiệu của hội Hoàng Đình.
Thấy Triệu Nam Thiên tựa như hiểu lại như không hiểu, Tô Mục Tuyết
bất đắc dĩ hỏi: “Anh thật sự không biết hay là giả vờ không biết?”
Triệu Nam Thiên càng thêm mơ hồ: “Biết cái gì?”
“Hội Hoàng Đình từ sau khi bị anh đập vỡ biển hiệu, việc làm ăn vô
cùng không thuận lợi, trước mắt đã dừng kinh doanh một thời gian, nghe
nói gần đây còn định bán đi.”
Triệu Nam Thiên cảm thấy vậy vẫn không đủ, cười lạnh một tiếng: “Ngày hôm đó người nhà họ Hạ không có mặt ở đấy, chứ không thì sao có thể chỉ đơn giản là đập vỡ biển hiệu thôi?”
Tô Mục Tuyết bị ngữ khí của anh kích động, lại cố ý vờ như không quan tâm hỏi: “Không đập vỡ biển hiệu, vậy anh muốn thế nào nữa?”
Triệu Nam Thiên khóe mắt bỗng hóa lạnh lùng: “Nói chung là không đơn giản như em nghĩ!”
Tô Mục Tiêu luôn nhìn chằm chằm vào anh, thoáng qua có thể thấy sự
thay đổi thái độ của Triệu Nam Thiên, vô cùng lạnh lùng, nhưng lại khiến cô bị mê hoặc.
Loại cảm giác này trước đây cũng đã có, nhưng nó bị ẩn giấu rất sâu, có điều lần này lại lộ rõ rệt.
Cô vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, cắn môi nói: “Thật sự liều mạng vì tôi à? Có đáng không?”
Triệu Nam Thiên bộ dáng tỏ ý đương nhiên: “Em là người phụ nữ của anh, anh liều mạng vì em thì có gì khó hiểu?”
“Hừ, anh bớt đi, ai là người phụ nữ của anh? Tôi có đồng ý đâu?”
Triệu Nam Thiên bỗng nhiên quay đầu, chủ động phá vỡ bầu không khí, hỏi: “Vậy em có đồng ý không?”
Anh có thể hỏi câu này cũng đã là dũng cảm lắm rồi. Mấy ngày nay mối
quan hệ giữa hai người cứ nóng lạnh thất thường, lúc tốt lúc xấu, nếu
còn không nhận được một lời khẳng định chắc chắn, anh chỉ sợ thật sự sẽ
không thể tiếp tục được nữa.
Tô Mục Tuyết nhìn chằm vào đôi mắt ở gần mình, nhất thời sửng sốt.
Diện mạo của Triệu Nam Thiên cũng không phải là đẹp trai ngời ngời,
thậm chí là có chút bình thường, nhưng đôi mắt này hết lần này đến lần
khác, dường như tô vẽ thêm khiến khí chất của anh tăng lên vô số.
Loại cảm giác đó không rõ ràng, giống như bên trong đó có một cơn lốc xoáy kéo tâm trí của cô vào đó.
Cô không muốn phủ nhận bản thân có cảm giác với Triệu Nam Thiên, nếu
không cô cũng không dốc hết tâm trí khi anh ta xảy ra chuyện, thậm chí
còn âm thầm lo trước lo sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT