Triệu Nam Thiên nói thêm một câu: “Tổng giám đốc Từ, thật ngại quá, thất lễ rồi, vợ tôi đang tức giận, tôi phải đi dỗ cô ấy đã.”

Từ Hoa Dương ra hiệu rằng không sao.

Đợi hai người đi xa, lúc này mặt anh mới xanh mét, mắng: “Tên khốn, cứ chờ mà xem.”

Tô Mục Tuyết bước liên tục không dừng, đi thẳng đến chỗ một chiếc xe taxi.

Triệu Nam Thiên đuổi theo chậm một bước, vừa mới mở cửa xe liền nghe thấy tiếng quát lớn: “Cút!”

“Được rồi mà.”

Anh cười, vội vàng đi vòng sang chỗ ghế bên cạnh.

Tài xế lái xe là một chú hơn bốn mươi tuổi, nhìn Triệu Nam Thiên một chút rồi nói: “Sao thế, hai người cãi nhau sao?”

Triệu Nam Thiên thành thật nói: “Uh, chọc giận vợ rồi.”

Chú tài xế lên tiếng: “Chàng trai trẻ, tôi nói với cậu câu này, nam nhân đại trượng phu, sao lại chọc tức phụ nữ chứ?”

Triệu Nam Thiên vội vàng nhận sai: “Vâng, vâng, vâng, là tôi không đúng, chú không thấy tôi đang xin lỗi đây sao.”

Tài xế taxi liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, giọng điệu kinh ngạc: “Thái độ nhận sai cũng không tệ, thật là, tôi nói cậu nghe, có vợ xinh như vậy, cậu còn lỡ chọc giận cô ấy sao? Nếu vợ tôi mà xinh bằng một nửa vợ cậu, tôi cũng chỉ hận không thể đốt hương mà thờ.”

Triệu Nam Thiên gãi đầu: “Tôi cũng hận không thể đốt hương mà thờ cô ấy!”

Tô Mục Tuyết thấy hai người nói chuyện mãi không xong, còn cứ liên tục nhắc đến mình, thở dài hỏi: “Bác tài, bác có thể chuyên tâm lái xe không? Tôi phải gọi điện khiếu nại bác mất!”



Tài xế vội vàng im lặng, sau đó nhìn Triệu Nam Thiên bằng một cái nhìn đầy thông cảm.

Triệu Nam Thiên cũng lĩnh hội được, suốt dọc đường đi không lên tiếng, cuối cùng cũng có thể trở về khu nhà.

Xuống xe, Tô Mục Tuyết thấy Triệu Nam Thiên cứ đi theo sau mình, liền cười lạnh nói một câu: “Còn đi theo tôi làm gì, có phải không tìm thấy đường đến chỗ Cửu Châu không?”

Triệu Nam Thiên sững sờ: “Đến chỗ Cửu Châu làm gì?”

Tô Mục Tuyết hỏi: “Đi báo đáp ơn cứu mạng của nữ thần họ Mạnh kia.”

Triệu Nam Thiên vội vàng lắc đầu: “Có báo đáp cũng phải báo đáp nữ thần họ Tô chứ.”

“Đừng cợt nhả với tôi, không có ích gì đâu! Tôi nói cho anh biết, đây là tự anh không đi, đừng nói tại tôi không cho anh cơ hội!”

Nói xong, cô cũng không đuổi anh nữa.

Ở một bên khác, Tôn Mập đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế dài, tâm tình không tệ nên ngâm nga một khúc ca ngắn.

Khoảng thời gian này, Triệu Nam Thiên vẫn luôn là một cái gai trong mắt gã, gã vốn còn đang suy tính xem phải làm sao để bỏ cái gai này đi. Kết quả gã ta không ngờ rằng, Triệu Nam Thiên lại tự lật thuyền trong mương.

Nhìn vào chuyện hồi sáng, vừa có người mặc mặc thường phục, lại có máy giám sát âm thanh, xem ra vụ án không nhỏ, xem anh ta lần này làm sao mà xoay sở được.

Đang nghĩ thì bên tai có người kinh hãi nói: “Mẹ nó, tên họ Triệu kia sao lại thông đồng được với nữ thần họ Tô?”

Tôn Mập choàng tỉnh: “Tên họ Triệu nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play