Có điều quan hệ của đôi vợ chồng này lại có chút xấu hổ, toàn bộ nhà họ Tô về cơ bản không có ai biết sự tồn tại của anh, nói là con rể không thể vào cửa cũng không quá đáng

Lúc đó Bạch Thảo Phương còn cảm thấy hoài nghi, dựa vào bản linh của Triệu Nam Thiên, sao phải ăn nhờ ở đậu nhà họ Tô chứ?

Hiện giờ xem ra cô ta có thể hiểu ra vài phần, khí chất như họa, mặc dù trong giới kinh doanh ở Đông Châu cô ta cũng từng gặp qua không ít những người tài sắc nhưng không thể không thừa nhận, Tô Mục Tuyết vẫn là một người phụ nữ cực kỳ xuất chúng.

Hơn nữa lúc này Bạch Thảo Phương còn phát hiện, Tô Mục Tuyết là một người phụ nữ vô cùng hiếu thắng, rõ ràng đã cãi vã tới mức đường ai nấy đi với Triệu Nam Thiên rồi nhưng trước mặt cô ta vẫn làm ra vẻ quật cường, không chịu yếu thế.

Cô ta ít nhiều cũng có thể lý giải tình hình trước mắt của Triệu Nam Thiên, dựa vào sự kiêu ngạo của Tô Mục Tuyết, cho dù có quan hệ hôn nhân ràng buộc cũng sẽ không phải kiểu phụ nữ dễ dàng đầu hàng trước đàn ông.

Khi còn đang nghĩ ngợi thì bên ngoài có người đi tới.

Từ Hoa Dương đi tới bên cạnh Tô Mục Tuyết, giọng nói không chút che giấu sự quan tâm: “Sao vậy, có phải gặp phiền phức gì không?”

Dựa vào sự thông minh của Bạch Thảo Phương, rất nhanh có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, có lẽ là người theo đuổi Tô Mục Tuyết đuổi tới cửa rồi.

Chẳng qua là, với tình hình hiện tại của Triệu Nam Thiên, đúng là thua có chút chật vật!

Cô ta có lòng giúp Triệu Nam Thiên một phen, chủ động nói: “Cô Tô Mục Tuyết khách sáo rồi, tôi còn đang muốn liên lạc với cô, thủ tục nộp tiền bảo lãnh giao cho cô đi, dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài.”

Từ Hoa Dương nghe thấy lời này có chút khó chịu, kinh ngạc ngắt lời nói: “Nộp tiền bảo lãnh? Nộp tiền bảo lãnh gì cơ?”

Vừa rồi anh ta đã hỏi qua luật sư, với tình hình của Triệu Nam Thiên bây giờ, tuy rằng chưa có chứng cứ xác thực có thể chứng minh anh là tội phạm giết người, có điều anh vẫn là nghi phạm hàng đầu, phía cảnh sát cũng khẳng định sẽ phải giam giữ.



Cô gái này rốt cuộc là ai, nói một câu nhẹ nhàng là có thể nộp tiền bảo lãnh cho Triệu Nam Thiên?

Bạch Thảo Phương bình tĩnh giải thích: “Không sai, nộp một khoản tiền bảo lãnh là được rồi, nhưng khoảng thời gian này không thể rời khỏi Đông Châu.”

Triệu Nam Thiên ở một bên không nói gì, anh biết chắc hẳn là Cửu Vinh ra mặt đảm bảo, nếu không với tình hình hiện giờ của anh sao có thể dễ dàng ra ngoài được như vậy?

Anh không muốn nợ ân tình người khác, nhưng ân tình trước mắt này lại không thể nào không nhận, ít nhất không thể để Từ Hoa Dương được như ý được.

Tên khốn này chắc chắn sẽ mong anh bị bắt đi!

Từ Hoa Dương đúng là rất khó chịu, vốn dĩ anh ta còn nghĩ, cho dù Triệu Nam Thiên không đồng ý ký vào đơn ly hôn thì chỉ cần bị bắt là anh ta sẽ không còn phải lo lắng không có cơ hội tiếp cận Tô Mục Tuyết.

Nhưng bây giờ phải làm sao đây?

Tuy rằng anh ta muốn ở giữa gây khó dễ nhưng lại không muốn làm trò tiểu nhân trước mặt Tô Mục Tuyết.

Đúng lúc này, Tô Mục Tuyết lên tiếng: “Cảm ơn, không cần nộp tiền bảo lãnh đâu.”

Cô vừa dứt lời, tất cả những người có mặt ở đây đều ngây người ra.

Bạch Thảo Phương cũng há hốc mồm, vì muốn lấy được cơ hội nộp tiền bảo lãnh mà cô ta tốn không ít át chủ bài.

Hiện giờ chỉ cần Tô Mục Tuyết ký tên vào mục người nhà, sau đó nộp tiền bảo lãnh là có thể tạm thời tránh khỏi phiền phức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play