“Giải thích? Vừa rồi tôi đã làm chứng với cảnh sát, nói rằng hai giờ
sáng anh về đến nhà, khoảng thời gian từ một rưỡi đến hai giờ, anh ở
đâu?”
Triệu Nam Thiên im lặng không nói gì.
“Không nói nên lời à? Chẳng trách tối qua thề son sắt bảo đảm với tôi, hóa ra là làm chuyện trái với lương tâm!”
Nói rồi, cô ta ném một bản hợp đồng trong tay ra, là bản hợp đồng luật sư vừa mới soạn xong.
Lồng ngực Triệu Nam Thiên như bị thứ gì đó đâm mạnh vào, trầm trọng đến nỗi khiến anh không thở nổi.
Thật ra anh cũng không bất ngờ khi sẽ có kết quả như thế này với Tô
Mục Tuyết, chỉ là thời gian và địa điểm bản hợp đồng này xuất hiện khiến anh không cách nào chấp nhận nổi.
Tâm trạng Tô Mục Tuyết cũng vô cùng phức tạp, vốn dĩ cô cho rằng, sau khi phủi sạch quan hệ với Triệu Nam Thiên sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao
giờ hết.
Kết quả không ngờ cô nhầm rồi, hơn nữa còn nhầm tai hại!
Tâm trạng phiền muộn không nói nên lời, đặc biệt là khi thấy Triệu Nam Thiên cầm bút lên ký tên, cô lại càng cảm thấy hối hận.
Lúc trước, khi cô gặp khó khăn nhất, Triệu Nam Thiên không màng tất cả ở bên cạnh cô.
Mà bây giờ khi Triệu Nam Thiên gặp phiền toái, cô lại đưa ra lựa chọn chạy thoát thân như thế?
Tô Mục Tuyết lại một lần nữa chất vấn chính mình, từ khi nào cô lại
trở thành loại người như thế chứ? Chỉ vì vài ba câu châm ngòi của Từ Hoa Dương đã khiến cô muốn từ bỏ hoàn toàn Triệu Nam Thiên sao?
“Đừng kí!”
Cô khẽ kêu lên, cũng không rảnh lo nhiều như vậy, giơ tay đoạt lấy bản hợp đồng.
Kết quả lúc này có người từ bên ngoài đi tới.
Bạch Thảo Phương đi ở phía trước, phía sau còn có một cảnh sát.
Cô ta đi tới bên cạnh Triệu Nam Thiên, cầm tài liệu trên bàn lên xem, cất giọng trêu chọc nói: “Hình như tôi tới không đúng lúc lắm nhỉ?”
Tô Mục Tuyết nhìn về phía người phụ nữ đứng bên cạnh Triệu Nam Thiên.
Dáng người cao gầy, dung mạo không hề thua kém cô, quan trọng là khí
chất của người phụ nữ này rất bình tĩnh, thanh cao, mang tới cho người
ta cảm giác như một giếng nước cổ không chút gợn sóng.
“Cô là ai? Đây là chuyện giữa tôi và anh ta, không cần cô lo!”
Nói rồi, Tô Mục Tuyết giơ tay đoạt bản hợp đồng về, xác nhận Triệu
Nam Thiên còn chưa ký tên mới lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hai người phụ nữ bình tĩnh đối diện với nhau.
Bạch Thảo Phương khách khí vươn tay: “Xin chào, tôi là Bạch Thảo Phương, là đồng nghiệp của Triệu Nam Thiên.”
Tô Mục Tuyết cũng không truy hỏi, lịch sự giới thiệu: “Tôi là Tô Mục
Tuyết, vừa rồi có chút việc nên hơi chậm trễ, cảm ơn cô đã giúp đỡ.”
Bạch Thảo Phương không khỏi mỉm cười, đây là cô chủ nhà họ Tô sao?
Xuất phát từ tò mò, khoảng thời gian trước cô ta từng đặc biệt điều
tra tư liệu của Triệu Nam Thiên, trước khi xuất ngũ căn bản không tìm ra thứ gì, có điều sau khi xuất ngũ thì lại có chút sinh động.
Ở tiệc đính hôn của người thừa kế nhà họ Ngụy, đoạt đi vị hôn thê của người ta, không lâu sau thì kết hôn trong phút chốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT