Kết quả không ngờ, vậy mà Tô Mục Tuyết lại từ chối nộp tiền bảo lãnh?

Rốt cuộc cô đang nghĩ gì, lẽ nào cô hy vọng Triệu Nam Thiên bị bắt vào tù sao?

Từ Hoa Dương lại mừng như điên, anh ta biết ngay, sao Tô Mục Tuyết có thể muốn dây dưa không dứt với Triệu Nam Thiên nữa chứ?

Hóa ra là đang đợi cơ hội sau đó hoàn toàn thoát khỏi tên vô lại này.

Cảnh sát cũng chưa từng gặp trường hợp như thế này bao giờ: “Triệu Nam Thiên, có cần giúp anh liên hệ với người thân khác không?”

Triệu Nam Thiên không chút do dự nói: “Không cần đâu, cô ấy là người toàn quyền quyết định cho tôi.”

Ánh mắt Tô Mục Tuyết nhìn về phía Triệu Nam Thiên, chất chứa những cảm xúc phức tạp, tên đáng chết này, không sợ mình bán đứng anh ta sao?

Còn đang suy nghĩ thì điện thoại di động lại vang lên.

Tô Mục Tuyết nói đơn giản vài câu rồi tắt máy.

Cô giải thích nói: “Tôi đã tìm được nhân chứng rồi, đêm qua lúc xả ra vụ án, Triệu Nam Thiên không có ở hiện trường vụ án.”

Từ Hoa Dương không cam lòng chất vấn: “Mục Tuyết, tôi biết em nóng lòng muốn cứu người nhưng làm giả bằng chứng sẽ bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật đấy!”

Tô Mục Tuyết trừng mắt nhìn Triệu Nam Thiên: “Có phải là ngụy tạo bằng chứng hay không, hẳn là anh hiểu rõ hơn tôi nhỉ?”

Triệu Nam Thiên cười khổ, đương nhiên anh biết rõ, bởi vì thời gian xảy ra vụ án, anh còn đang ở chỗ Mạnh Nhã.

Lúc trước sở dĩ không nói ra những chi tiết này, một là sợ mang đến phiền phức cho Mạnh Nhã, hai là sợ Tô Mục Tuyết biết chuyện này sẽ khó giải thích.



Thật ra chuyện này cho dù Cửu Vinh không nhúng tay vào, cho dù không cần Mạnh Nhã làm chứng, anh cũng tự có cách thoát thân.

Chỉ là bây giờ xem ra đã không còn quan trọng nữa rồi.

Nếu anh đoán không sai, cuộc điện thoại mà Tô Mục Tuyết vừa nghe, chắc hẳn là Mạnh Nhã gọi tới.

Còn về chuyện sao hai người phụ nữ này lại có thể liên lạc với nhau thì anh không biết.

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, đã là hai tiếng sau.

Mạnh Nhã rời đi trước, trước khi đi chỉ đơn giản chào hỏi vài câu.

Tại bãi đỗ xe, Tô Mục Tuyết trò chuyện cùng Từ Hoa Dương, căn bản không hề có ý kiêng dè anh.

Bạch Thảo Phương tiến lên, vẻ mặt thổn thức nói: “Được lắm, rất có bản lĩnh!”

Triệu Nam Thiên khó hiểu hỏi: “Gì cơ?”

Bạch Thảo Phương trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Còn giả ngu với tôi à? Tô Mục Tuyết thì tôi không nói, Mạnh Nhã có quan hệ gì với anh? Nửa đêm nửa hôm chạy đến nhà người ta, vậy mà Tô Mục Tuyết cũng không ghen, xem ra là coi thường anh rồi!”

Triệu Nam Thiên cười khổ: “Vừa rồi không phải cô cũng thấy rồi sao, nếu cô bước vào muộn một chút, chắc tôi đã ký tên lên bản hợp đồng đó rồi!”

“Đừng có giả ngu với tôi nữa, cho dù tôi có không vào thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ không để anh ký tên đâu!”

“Sao cô biết?”

“Chắc không phải anh thật sự cho rằng chỉ dựa vào một lời khai là có thể giúp anh thoát khỏi hiềm nghi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play