Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương kết. Luôn có người về nhà!....... 🏡🏃


2 năm

trướctiếp

Lần nữa mở mắt ra, mình đã ăn mặc quần áo thoải mái ở nhà, nằm trên giường lớn ấm áp, mềm mại, đầu có hơi nặng, khó khăn lắm mới xoay được người liền thấy Cảnh Chí đang ngồi kiều chân nhìn mình chằm chằm làm cậu hết cả hồn.

Cảnh Chí nhẹ lắc đầu, miệng cười trêu chọc cùng giọng nói ghét bỏ.

"Sao mới bị đánh có vài thước đã ngất xỉu, sẽ không đánh đến đầu óc cũng bị hỏng luôn đi nha?"

Phương Chu lúc này mới nhớ tới hình như mình đã ngất xỉu trong phòng Phương Hoàn Nhỉ, sau đó được Cảnh Trăn ôm trở về, và ngủ đến bây giờ. Cậu đem ánh mắt quét quanh phòng, yết hầu như dính chặt vào nhau, nhịn không được hỏi.

"Anh ba đâu?"

Cảnh Chí chỉ đồng hồ trên tường.

"Em cho rằng ai cũng sung sướng như em vậy sao? 8 giờ sáng vẫn còn nằm trên giường ngủ ? Không phải ở công ty thì ở trường học."

Anh đưa cằm hất hất về hướng di động trên đầu giường.

"Muốn biết tự mình hỏi."

Phương Chu đương nhiên không có gọi hỏi. Nhạy bén như cậu, lúc vừa mở mắt ra nhìn thấy Cảnh Chí chứ không phải Cảnh Trăn, cậu liền biết việc này còn chưa có xong đâu.

Đêm đó Cảnh Trăn tới thoa thuốc cho cậu, càng là muốn nghiệm chứng ý tưởng của cậu. Cảnh Trăn vẫn tỉ mỉ, nhẹ nhàng như mọi khi, từng cử chỉ đều rất cẩn thận, nhưng bớt đi vài phần yêu thương cùng tùy ý, và thái độ giống một người đang làm việc công hơn.

Bầu không khí trầm lặng làm Phương Chu càng thêm bối rối, chỉ có đôi tay của Cảnh Trăn vẫn nhẹ nhàng, lưu loát giống như không có chuyện gì đã xảy ra giữa hai anh em cả.

"Anh !"

Phương Chu nhịn không được phá vỡ trầm mặc.

"Ngày mai em vẫn đi học sao ?"

Vừa mở miệng cậu liền âm thầm hối hận.... vì đã hỏi một câu quá không nghiêm túc.

Cảnh Trăn làm như không nghe thấy, vẫn tập trung vào vết máu trên mông. Phương Chu cảm thấy như đã trôi qua mấy thế kỷ mới nghe được một câu nói rất thản nhiên.

"Việc của mình, tự mình quyết định."

Không biết có phải tại cậu quá mẫn cảm hay không, Phương Chu cảm thấy lời này lạnh thấu xương, toàn thân cứng đờ. Dường như không dám mạo muội mở miệng, vì thế.... một đêm không nói thêm gì nữa.

Phương Chu biết mấy tháng trước Cảnh Trăn nói muốn cậu nhảy lớp không phải hoàn toàn không có lý, bởi vì với tiến độ hiện tại của trường học, cậu nghỉ học ở nhà đến cuối học kỳ cũng không sao. Nhưng mà cậu suy xét đến Cảnh Trăn như bị mưa dầm bao phủ, cậu không có ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mà là đúng giờ xuất hiện ở trường học, làm những việc cần làm của một đại biểu toán học. Và trong ngày duy nhất khoảng thời gian đó cậu cùng Cảnh Trăn giao thoa.

Thu bài tập, nộp bài tập, phát bài tập, bố trí bài tập, giảng giải bài tập, phê chữa bài tập. Phương Chu là một khóa đại biểu cực kỳ có năng lực, thế Cảnh Trăn làm việc luôn luôn hoàn hảo, tận khả năng vì anh chia sẻ công việc, đây vốn là công việc kiêu ngạo của cậu, nhưng mấy ngày qua, cậu luôn có một cảm giác tang thương, chán chường khiến người không khỏi nhụt chí.

Ngày thường những câu chuyện ngắn ngủi cùng những hành động nhỏ đều mang theo cưng chiều cùng lời nói bao dung, mang theo khiêu khích cùng tùy ý vui đùa, đều giống như chưa từng tồn tại qua. Hiện giờ với tiêu chuẩn hình thức thầy trò làm Phương Chu mỗi khi đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, lòng có chút mất mát.

Hàng ngày chỉ có giữa trưa cùng buổi tối, một lần ở trường học, một lần ở nhà lúc thoa thuốc, thời gian đầu cậu còn ôm hy vọng nói chuyện cùng Cảnh Trăn, liên tục đụng phải vách tường tự cảm thấy không thú vị, cuối cùng cậu học được từ bỏ, và không gian im lìm chiếm lấy thời gian hai người ở cùng nhau.

Cứ như vậy từng ngày, từng ngày trôi qua, rốt cuộc đến một ngày, thương trên mông không còn dữ tợn, sau khi các vết bầm tím biến mất, mông không còn các vết xanh đỏ sưng cao, chỉ còn một ít vệt xanh vàng, Cảnh Trăn đã ra lệnh đuổi khách.

"Thoa thêm lần này, từ ngày mai tự mình xoa xoa, không cần thoa thuốc nữa."

Phương Chu không trả lời, lặng im mang theo một chút mất mát, một chút uất ức, một chút oán giận.

Cảnh Trăn cũng không có vặn hỏi cậu vô lễ, lạnh lùng, im lìm giống thế này đã có từ sau trận đòn kia rồi.

🏡🏃🏡🏃

Tiết thứ tư buổi sáng hôm nay, anh vẫn chưa nhận được bài tập từ Phương Chu trước khi đến lớp, anh mơ hồ có câu trả lời trong lòng.

Ngày hôm qua, ngay trước khi tan học, anh đột nhiên bị gọi đi mở hợp gấp đương nhiên không thể cho bài tập để lớp ở lại làm. Cảnh Trăn thường cuối ngày giữ các học sinh của mình ở lại lớp làm bài tập nên thường cuối giờ mới cho bài tập, ngày hôm qua đương nhiên không thể cho bài tập và cũng không có nói qua. Nhưng mà, chuyện thế này không phải không có xảy ra, Phương Chu sẽ ngầm chọn vài bài tập tương ứng cho lớp làm. Huống chi tiết học ngày hôm qua là học bài mới, bài tập đã có sẵn trong sách giáo khoa cùng các bài tập tương ứng trong sách bài tập do Cảnh Trăn tùy chỉnh cho học sinh.

Cảnh Trăn bước lên bục giảng với vẻ mặt bình tĩnh, giáo án cách mặt bàn 20 centimet nhẹ nhàng rơi xuống, phảng phất đánh thức bụi bậm đang ngủ say trong không khí.

"Đại biểu Toán Học, bài tập của ngày hôm qua đâu?"

Phương Chu cắn cắn môi dưới, từ từ đứng dậy.

Các bạn học bên dưới đều ngồi nghiêm chỉnh lại, đều căng thẳng, ngay cả thở cũng cẩn thận. Học sinh lớp 10A6 không phải là những đứa nhỏ khéo léo biết lợi dụng sơ hở. Ngày hôm qua, trước khi ra về còn hỏi lại Phương Chu một lần nửa xác định không có bài tập toán học mới ra về. Bây giờ Cảnh Trăn lại hỏi đến bài tập, tuy chỉ hỏi đại biểu nhưng mỗi người đều cảm thấy mình cũng có lỗi.

Phương Chu cố giữ giọng bình tĩnh.

"Ngày hôm qua thầy không có cho bài tập về nhà."

Cảnh Trăn chăm chú, cẩn thận nhìn Phương Chu, mấy tuần qua, ánh mắt của anh nhìn cậu không có lâu như lúc này. Đại khái không đến một phút đồng hồ, anh thu lại ánh mắt nhìn quét toàn bộ lớp học, hầu như không một ai dám chạm mắt với anh, ánh mắt anh quét tới đâu đầu học sinh đều cúi ngó xuống tới đó.

Cảnh Trăn dùng đốt ngón tay gõ gõ bục giảng, thanh âm không lớn nhưng trái tim nhỏ bé của các học sinh phía dưới như muốn vang lên.

"Ngẩng đầu lên."

Dưới bục giảng tất cả đều ngẩng đầu lên, Cảnh Trăn từng bước bước xuống, vẻ mặt nghiêm nghị, không cảm tình làm nhiệt độ trong phòng liên tục giảm xuống.

"Các em nên làm gì, chung quy là muốn các em chính mình làm."

Học sinh lớp 10A6 rất tự trọng, tính kỷ luật rất cao, một câu này lập tức có thể làm cho bọn họ không chỗ chui trốn.

Giọng nói Cảnh Trăn trở nên trầm thấp, độ ấm chung quanh cũng thấp, ánh mắt chuyển đến trên người Phương Chu.

"Tôi không có ở đây liền không có bài tập về nhà vậy còn cần chi đến khóa đại biểu chứ ?"

Mọi người im lặng như thể ngay cả luồng không khí cũng ngừng trôi, tất cả đều nín thở. Cả lớp đều biết Cảnh Trăn chưa bao giờ né tránh khen thưởng Phương Chu, và cũng có yêu cầu nghiêm khắc cùng khiển trách nhưng chưa bao giờ nói những lời nặng nề như vậy.

Cảnh Trăn quay người đi trở lên bục giảng, liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc cùng khiếp sợ của Phương Chu, lật xem sách giáo khoa.

"Bài tập hôm nay nhân ba, còn khóa đại biểu nhân sáu. Thừa khe hở, đầu cơ trục lợi không phải là chuyện các em nên học.... Học tiếp...."

Phương Chu đứng suốt một tiết, ngay khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, cậu cũng chạy đuổi theo Cảnh Trăn ra khỏi phòng học, một đường cách 2 mét đi theo phía sau anh đến khi cùng nhau bước vào phòng hiệu trưởng.

Vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Lâm Dục đang ngồi trên ghế sofa. Vừa thấy Cảnh Trăn bước vào, Lâm Dục lập tức đứng dậy cúi đầu chào.

"Sư huynh."

Cảnh Trăn không để ý tới, trực tiếp đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống, để giáo án lên bàn, phất tay đối với Lâm Dục nói.

"Em ngồi đi."

Rồi lặng lẽ nhìn Phương Chu.

Phương Chu cảm thấy da gà đã nổi dựng lên trên khắp làn da. Nắm đấm nắm càng chặt, từ trong kẻ răng thốt ra một tiếng "Anh!"

Đây là lần đầu tiên trong mấy tuần qua ở trường học cậu gọi Cảnh Trăn là 'Anh'.

Vẻ mặt Cảnh Trăn biến đổi một chút lại vờ như không nghe thấy cũng không nói gì, chờ đợi cậu nói tiếp.

Phương Chu cảm thấy da đầu mình đã tê dại, nín thở nói ra một câu.

"Thực xin lỗi! Là em sơ suất trong chức trách."

Cảnh Trăn đợi hơn mười giây, sau đó đột ngột ngồi thẳng người lên, bắt đầu vùi đầu vào đống văn kiện trên bàn, giọng nói đều đều rất khác với giọng điệu trong phòng học vừa rồi.

"Em tới đây chỉ để nói lời này... tôi đã biết và cũng đã phạt em rồi, em có thể đi."

Trong lòng Phương Chu giống như có một quả bóng khí bị đâm thủng, không khí bay tán loạn khắp nơi. Cậu biết những suy nghĩ cẩn thận kia không thể gạt được Cảnh Trăn, nhưng điều làm cậu thất vọng nhất chính là dù Cảnh Trăn nhìn thấu mọi việc vẫn không nói ra và cũng chẳng quan tâm, so đo tới. Cậu đã cố tình để ra sơ hở lớn đến vậy lại chỉ đổi lấy vài câu chỉ trích không phân biệt được vui giận của Cảnh Trăn.

Sau ngày hôm đó, Phương Chu không còn bận tâm đến Cảnh Trăn vui lòng hay tức giận nữa. Dù ở trường hay ở nhà, có thể tránh liền tránh, nhất định phải đối mặt thì chỉ có cung kính khuôn mẫu.

Ngay cả Cảnh Chí, người bị kẹp ở giữa bàn ăn cũng cảm thấy không được tự nhiên. Cảnh Chí cầm lấy chén súp từ tay Phương Chu đưa tới, trêu chọc nói.

"Phương Chu, bọn trẻ trên bàn ăn thường hay nói chuyện xảy ra ở trường học, em sao không có nói gì đến vậy ?"

Phương Chu lúng túng.

"Không có chuyện đặc biệt gì xảy ra."

Cảnh Chí lắc đầu.

"Những điều bình thường đối với em lại đặc biệt đối với những người như anh và anh ba em chưa từng học qua trường công."

Phương Chu nhướng mi, lén nhìn Cảnh Trăn, người vẫn đang gấp miếng nấm lên, biểu tình không hề thay đổi.

"Anh ba là Hiệu Trưởng, anh hỏi ảnh đi."

Cảnh Trăn rốt cuộc không hề keo kiệt ánh mắt của mình, không đếm xỉa tới nhìn lướt qua Phương Chu nhưng không hề có ý muốn mở miệng rồi tiếp tục vùi đầu ăn rau trong chén của mình, tay cầm đũa rất có khí chất một quý công tử ưu nhã.

Phương Chu nhìn về phía Cảnh Chí liền thấy anh hai lắc lắc đầu và nhìn mình với ánh mắt hết thuốc chữa, sau đó cũng cúi đầu ăn cơm không có nói thêm gì nữa.

🏡🏃🏡🏃

Cậu không biết, từ khi nào trí tuệ cảm xúc mà cậu luôn tự hào hóa ra lại là một thất bại trong cuộc đời cậu. Phương Chu vốn có chút ít cam chịu. Trong lòng cậu như đang có ngọn lửa nhỏ chưa đủ dấy lên nhưng ngày ngày trôi qua càng thêm khó chịu. Và cái ngòi nổ khiến ngọn lửa nhỏ của cậu thực sự bùng cháy là sau khi tiếng chuông vào tiết học toán vào một ngày thứ hai. Đó không phải là khuôn mặt cậu nhìn thấy trước khi ra cửa.... mà là Lâm Dục.

Cả lớp náo động một hồi.

Lâm Dục tuy rằng dạy khối lớp 10 ở trường Nhị Trung còn chưa đến một học kỳ nhưng cả trường không một người nào không biết đến anh. Lúc anh mới vào trường với lí lịch và khí chất ngời ngời có thể sánh ngang với các ngôi sao Hollywood, anh đã gieo mầm vào trái tim của nhiều cô nữ sinh, còn có người tìm được cả mấy video của mấy năm trước anh đại diện thành phố A tham gia thi đấu Taekwondo, tất nhiên các nam sinh đầy máu lửa cũng rất tôn sùng anh. Trong vòng chưa đầy hai tuần, cái tên Lâm Dục của anh đã trở thành cái tên luôn được mọi người nhắc đến, và điều mà mọi người nhớ đến không phải là ngoại hình xuất chúng hay kinh nghiệm đáng tự hào, mà là thái độ dạy học kiên quyết, cứng cỏi của anh.

Lâm Dục xoay người viết tên mình lên bảng đen.

"Hiệu Trưởng Cảnh tạm thời có việc phải làm, từ hôm nay tiết toán học tôi sẻ dạy thay."

Có thể nói, mọi người kinh ngạc không bằng Phương Chu. Cậu mở to mắt nhìn người trên bục giảng, đầu óc rối bời giống như vừa bị nhúng qua nước. Cậu kinh ngạc bởi mới bửa sáng nay Cảnh Trăn không hề đề cập muốn Lâm Dục dạy thay, mặc kệ là làm em trai hay là đại biểu Toán Học, mình không phải là người được biết đầu tiên sao?

Cả một tiết học, tâm tư cậu đều không ở nơi này.

Ký ức quay cuồng, cậu nhớ rõ anh hai có nói với cậu, Cảnh Trăn trước giờ chỉ dạy lớp 12, là vì cậu mới dạy lớp 10.

Bây giờ hối hận sao? Cảm thấy mình không đáng dạy sao?

"Khóa đại biểu!"

Giọng nói Lâm Dục mang theo tức giận, Phương Chu đột nhiên đứng bật dậy khỏi chổ ngồi sau khi bị người bên cạnh đánh thức.

"Hiểu rõ yêu cầu của tôi không?"

Phương Chu cắn cắn môi, cúi gằm mặt.

"Thực xin lỗi, Thầy Lâm, xin thầy nói lại lần nửa"

Lâm Dục không có kiên nhẫn tốt như Cảnh Trăn, bàn tay đánh mạnh lên bục giảng.

"Khóa đại biểu mà còn không tập trung như vậy, trách sao cả tiết học như đối mặt với một lớp đầu gỗ. Tan học cậu đến văn phòng gặp tôi, tiết toán học trong tuần này đều đứng học cho tôi."

🏡🏃🏡🏃


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp