PV: Anh cho rằng em trai mình hiểu chuyện nhất là lúc nào?
Cảnh Triều nở nụ cười vô cùng ấm áp và hạnh phúc: có rất nhiều, ví dụ như năn nỉ, lôi kéo tôi cùng đi ăn cơm rồi em ấy sẽ âm thầm ghi nhớ những món tôi thích ăn sau đó đi học nấu, không phải em ấy không biết mà chỉ hai mươi phút đường xe thôi cũng nhất định xoa bóp vai tôi trong suốt hành trình. Khi tôi đi công tác, dù công ty hay ở nhà xảy ra chuyện... em ấy luôn tốt khoe xấu che, luôn báo tin vui chứ không tin xấu, hoặc, kể cả khi em ấy không hài lòng với tôi trong chuyện riêng tư nhưng khi ở công ty em ấy sẽ không chút do dự luôn đứng về phía tôi, tôi cảm thấy em ấy rất hiểu chuyện và cũng rất con nít.
PV: Cảnh Triều, anh có mắc sai lầm không?
Cảnh Triều: Tất nhiên có, tôi không phải là thần thánh, vả lại yêu cầu của ba tôi không hề thấp.
Cảnh Chí: Trách ba?
Cảnh Triều hiếm khi ngại ngùng: Ba!
PV: (Cũng đến lúc giao lưu với những người trên khán đài rồi) ........ Mấy anh thường chơi xấu, đùa nghịch như thế nào?
Cảnh Triều: Bé Tịch sao? Giở trò hay đùa nghịch thực sự là không có, đứa nhỏ này có lòng tự trọng rất cao, sau khi ngoan ngoãn chịu phạt thường hay lặng lẽ ấm ức thì tương đối nhiều.
Cảnh Tịch: Anh của tôi thì càng không, anh ấy thực sự là một tấm gương tốt. Tuy nhiên, Thước nhi đôi khi sẽ chơi xấu, làm nũng.
PV: Ồ? Đối với Phương Chu sao?
Cảnh Tịch: Đối với mọi người đều có nhưng chú út ít khi chiều chuộng, phóng túng em gái.
PV: Lúc Bé Tịch phạm lỗi thì thế nào?
Cảnh Triều: Vấn đề này (cười) được chia thành nhiều loại.
Cảnh Tịch: Đúng vậy a! Còn xem là phạm vào lỗi gì. Nếu như là trong công việc, bài học này nọ..... Chỉ cần không phải vấn đề thái độ, anh thường sẽ không động đến gia pháp, chỉ những lúc phạm vào nguyên tắc lớn.
Cảnh Triều hài lòng gật đầu.
PV: Anh cảm thấy em trai mình dễ thương là lúc nào nhất?
Cảnh Triều không ngần ngại: Lúc ăn a!
Cảnh Tịch quay đầu lại tựa hồ còn có chút bất mãn: Dễ thương ở chỗ nào chứ?
Cảnh Triều: Khi em ăn những món ăn mà em thích, em sẽ cắn miếng lớn, miếng lớn vào miệng, hai má phồng tròn lên rất lớn, đôi khi bị chú hai sẽ nhắc nhở mới khiêm tốn lại một chút nhưng khuôn mặt em ấy vẫn mập ú hơn bình thường.
PV: Hình tượng này không thể tưởng tượng ra nha! Cũng thật bất ngờ không phải lúc bị đánh khóc thút thít mới dễ thương nhất sao?
Cảnh Triều: Bị đánh mà còn có dễ thương hả? Lúc đó thật chọc tức chết người mà!
Bên tai Cảnh Tịch đã đỏ lên: Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi thảo luận ba cái chuyện dễ thương...
PV : Cảnh Triều có khi nào vì Cảnh Tịch mà đánh nhau không?
Cảnh Triều: Không có?
Cảnh Tịch : Có! Chắc anh đã quên?
Cảnh Triều lắc đầu.
Cảnh Tịch: Lúc ấy tôi với anh đang ở võ quán, khi đó tôi còn rất nhỏ, tôi đã nghịch dại sau lưng sư huynh, sư huynh đã đặt tôi lên một chiếc ghế xoay rồi xoay vòng, tôi đã rất thích thú, đáng tiếc mới xoay vài vòng tôi đã bị nôn ói ra, anh nhìn thấy liền xông lên cùng sư huynh đánh nhau.
Cảnh Triều: Ồ! hình như là có.
PV: Ói ra? Bé Triều cảm thấy các sư huynh đang bắt nạt em của mình? Ngầu quá, giống minh tinh quá!"
Cảnh Triều cười: Lúc đó tôi cũng còn rất nhỏ nên cách giải quyết vấn đề không được tốt mà còn làm vấn đề căng thẳng hơn."
PV: Lúc đó bé Tịch đâu? Có xông vào đánh cùng ?"
Cảnh Tịch lắc đầu: Không có, lúc đó tôi rất sợ hãi, khóc rất lớn, không thể nín khóc, cuối cùng chạy đi báo huấn luyện viên.
PV: Sợ hãi? Anh trai đâu có đánh cậu.
Cảnh Tịch: Bởi vì các sư huynh cao lớn hơn anh tôi mà còn nhiều người hơn."
PV: Um hũm! Vậy sao đó thế nào? Bé Triều có bị phạt không?
Cảnh Triều cười: Tôi kỳ thật không nhớ rõ, nhưng chắc là vậy, ba tôi sao có thể không bỏ qua một cơ hội giáo dục tốt như vậy.
PV: Anh Cảnh, gần đây học với Trưởng Khoa Quý có mệt lắm không?
Cảnh Triều: Cũng khá tốt, thầy cũng không có cho nhiều bài học, yêu cầu cũng không cao bằng các sư huynh.
PV: Bạn học Triều rất nổ lực nha. Anh có hay không giúp em trai giấu diếm người trong nhà?
Cảnh Triều: Có!
Cảnh Tịch: Là chuyện may vết thương.
PV: Còn gì nữa không?
Cảnh Triều: Chắc chắn là có, khi còn nhỏ tôi rất sợ bị ba và chú trách phạt, lớn lên tôi sợ gia đình sẽ lo lắng nhiều hơn.
Cảnh Tịch cười ngây ngô: Thật ra, đôi khi tôi luôn cảm thấy rằng ba và bác những lúc đó chưa chắc thật là cái gì cũng không biết.
Cảnh Triều gật đầu: Ừ! chỉ cần ba nghĩ tôi có thể giải quyết, ba thường sẽ không can thiệp.
PV: Bạn có kỳ vọng gì đối với em của mình không?
Cảnh Triều cười: Khỏe mạnh và hạnh phúc.
PV: Còn em trai đối với anh mình thì thế nào?
Cảnh Tịch : Hy vọng anh nghĩ một chút về bản thân mình. Anh luôn nghĩ cho người khác cuối cùng là đối xử tệ với chính mình.
PV: Khi cậu còn nhỏ, cậu có cảm thấy rằng ba của cậu đem mình vứt cho anh trai của mình và cảm thấy rằng ba không thương mình?
Cảnh Tịch bật cười: Làm gì có chuyện đó, bản thân ba tôi từ nhỏ cũng đã theo bác hai lớn lên, huống hồ, trước lúc mười tuổi là đích thân ba tôi dạy dỗ tôi.
PV: Vậy cậu Tịch sợ anh mình hay ba mình hơn?
Cảnh Tịch: Ưm ... chắc là sợ ba hơn, khi ba muốn phạt, ba sẽ phạt đến khi tôi không dám tái phạm nữa.
Cảnh Triều: Thực ra, chú hai có ý muốn tôi có thể gần gũi, thân thiết hơn với em Tịch nên đã để cho tôi giáo dục, dạy dỗ em trai mình.
PV: Có thể bật mí một chút về mộng tưởng của ba anh không?
Cảnh Triều: Tôi không biết, ba không nói với tôi.
PV nhìn Cảnh Chí: Anh có thể nói một chút hay vẫn muốn giữ kín ...
Cảnh Chí: Tất cả đều là sự bốc đồng của tuổi trẻ, không đáng nói....
PV giọng điệu năn nỉ: Hãy nói một chút đi!!!
Cảnh Chí nhìn Trứng Bùn: Có thể nói không?
Trứng Bùn gật đầu.
Cảnh Chí: Trước đây, tôi muốn nhập ngũ.
PV: Liệu Phương Chu và Cảnh Tịch ở nhà một mình có phá banh nóc nhà không?
Cảnh Tịch: ? ? ?
Cảnh Triều: Bé Tịch không dám, chú út... chắc cũng không dám.
PV: Ồ! Rất can đảm! Dám nghị luận sau lưng trưởng bối nha.
Cảnh Triều đỏ mặt: Không phải đằng sau nha!
Cảnh Tịch hòa hoãn lại : Chú út cũng có lúc rất hung dữ, gay gắt với tôi. Tuy chú rất chiều chuộng, dung túng tôi nhưng hình như trong những việc trọng đại hầu như người nhà đều hướng về anh tôi.
PV hỏi Phương Chu: Lần anh hai anh hung dữ, tàn nhẫn nhất là lần nào?
Phương Chu trên khán đàn: Lời nói nặng còn không có lấy đâu ra hung tợn hay tàn nhẫn.
PV: Phương Chu so ra vẫn sợ anh ba hơn?
Phương Chu gật mạnh đầu: Ừm!
Phóng viên không kiên trì: Cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn với anh hai sao?
Phương Chu: Liên tục luân chuyển công tác quá bận rộn và cực nhọc nên tôi đã liên tiếp mấy ngày không về nhà, trực tiếp ngủ tại khoa, anh hai của tôi đến gây áp lực cho khoa, lúc đó tôi còn rất nóng nảy đã lớn tiếng cải lại vài câu.
PV: Lớn tiếng? Cũng rất bản lĩnh nha! Khi đó.....
Phương Chu: ... Đừng hỏi, nhân vật chính của ngày hôm nay không phải là tôi.
PV: Em trai anh đã bao giờ làm điều gì ngu xuẩn chưa?
Jing Chao: Ngu xuẩn? (Ngẫm lại) Nhuộm tóc, rất ngu ngốc.
Phóng viên liếc nhìn màu tóc của khán giả: Ha ha ha....
Cảnh Triều vẫn vô cảm: Tôi sẽ không dựa vào màu tóc mà có thành kiến với người khác, nhưng Bé Tịch thì không thể.
PV đồng tình nhìn Cảnh Tịch.
Cảnh Tịch bật cười: Thực ra chơi cũng rất vui, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mang đầu tóc rất nổi.
PV: Không phải ngay hôm đi nhuộm đã bị anh túm lại rồi sao?
Cảnh Tịch lắc đầu: Lần đó, tôi bực bội với anh tôi chuyện gì đó, anh tôi không ở thành phố A, tôi nhuộm mấy ngày rồi anh mới về.
PV: Ba anh không có đánh anh à?
Cảnh Tịch cười: Ba tôi biết có người sẽ xử lý tôi.
PV: Tôi muốn hỏi Chị Liễu, chị có muốn sinh con thứ hai không?
Liễu tỉ tỉ nhìn Phương Chu: Không phải là không thể.
Phương Chu: Ừ! Chúng tôi không có bài xích chuyện đó, nhưng chúng tôi cần phải suy tính kỹ lưỡng hơn.
PV: Cảnh Tịch có lẽ không biết cách dạy dỗ con trai của mình, phải không?
Cảnh Tịch mỉm cười và nhìn anh của mình: Mọi người dường như nghĩ rằng tôi rất không đáng tin cậy.
Cảnh Triều xoa đầu em trai: Thật ra, bé Tịch cũng có sự thành thục của riêng mình, em ấy có nhiều chuyện tự biết xử lý, đôi khi em ấy có lúc lười biếng, có lúc khinh người, nhưng tôi không bao giờ muốn em ấy quá bức thúc bản thân.
Cảnh Tịch bất đắc dĩ: Tôi không thể bám lấy anh mình cả đời, con cái cũng muốn anh dạy dỗ.
PV: Những lúc con trai không nghe lời chọc Vương Quân, Cảnh Triều sẽ trừng trị bé con thế nào?
Cảnh Triều: Đánh !
PV run lên: Không còn?
Cảnh Triều (nghiêm túc): Ừ! Lấy đau đớn để nó biết điều này không được phép.
PV: Anh Cảnh! Những lúc bé Tịch mắc sai lầm sẽ làm thế nào để có thể sống khá giả một chút?
Cảnh Triều nhìn em trai của mình: em trả lời câu hỏi này đi.
Cảnh Tịch: Chủ động thổ lộ và suy ngẫm sâu sắc.
Cảnh Triều bất đắc dĩ : Ý của em ấy là làm nũng thêm nhận lỗi lầm.
PV cười: Lớn như vậy còn làm nũng hả?
Cảnh Tịch: Đừng nghe anh tôi! anh đang nói bậy bạ, thật sự phạm vào lỗi lầm lớn, càng làm nũng càng bị đánh nặng.
Cảnh Triều cười ha hả xoa đầu em trai: Biết vậy là tốt rồi.
PV: Bé Tịch bạo gan làm chuyện quá phận nhất với anh mình là chuyện gì?
Cảnh Tịch : Làm gì? Có thể làm chuyện gì, không lẽ đánh anh?
PV: Ví dụ như muốn anh cõng hay ôm mình?
Cảnh Tịch: mấy chuyện đó là bình thường, không tính là quá phận.
PV: Anh? Hiện tại? Lớn như vậy?
Cảnh Tịch đột nhiên đỏ mặt, nhưng lập tức cảm thấy chuyện không có gì to tát: Lần trước tôi bị đánh, nhưng hôm sau lại muốn đi khảo sát vùng đất trên núi, đường không dễ đi lại còn xa, sau đó tôi luôn được anh cõng trên lưng.
PV: Khi đó chẳng phải là có rất nhiều người của công ty sao?
Cảnh Triều trừng mắt nhìn Cảnh Tịch: Muốn nói gì thì nói.
Cảnh Tịch nhún vai: cũng không có gì, anh tôi đã nói mấy hôm trước tôi trượt tuyết té bị thương.
PV: Nếu thế hệ tiếp theo, con của hai anh thì việc kế thừa gia nghiệp nhà họ Cảnh như thế nào?
Cảnh Triều: Có lẽ cũng không có nhiều thay đổi, hai đứa nhỏ sẽ cùng nhau chia sẻ.
Cảnh Tịch gật đầu đồng ý.
PV: Về mặt giáo dục, dạy dỗ, nho nhỏ Triều có phải hay không không cần học ba gánh lấy trách nhiệm huynh trưởng?
Cảnh Triều cau mày: Tôi sẽ không cho nó có những tư tưởng viển vông như vậy.
PV: Lần bất đồng lớn nhất giữa bé Triều và bé Tịch ?
Cảnh Triều: Bé Tịch có những ý tưởng riêng của mình, chúng tôi thường có những khác biệt và tranh chấp trong các dự án của công ty và sau đó đều cùng thỏa hiệp với nhau.
PV: Đây có phải là bất đồng lớn nhất không?
Cảnh Tịch cười: Đôi khi cũng gây huyên náo rất lớn nha, lúc trước tôi nghĩ muốn đầu tư vào ngành game, anh tôi không đồng ý, tôi tranh cải đến làm anh tôi muốn tát tôi một cái.
PV: Hả? Có gây lớn đến vậy?
Cảnh Tịch: Ba tôi cho rằng việc tôi thách thức anh trai mình như thế trước mặt nhân viên công ty rất là không đúng. Tuy nhiên, theo cảm nhận của riêng tôi, loại bất đồng này, cho dù kết quả thế nào vẫn tốt hơn so với chiến tranh lạnh.
PV: Hai anh em có chiến lạnh à?
Cảnh Triều : Đều là lúc tuổi trẻ còn chưa thành thục, phí sức hao tổn tinh thần.
PV: Ngày Cảnh Triều đám cưới, bé Tịch đã làm gì quậy phá, náo loạn đêm tân hôn?
Cảnh Tịch: Quá trình tổ chức đám cưới của anh dựa trên quy tắc lễ tiết của gia đình, trang trọng và nghiêm túc lắm, không có khúc đoạn này.
PV: Tiếc thật, nếu có thì sao?
Cảnh Tịch bật cười: Tôi sẽ không làm gì cả, có lẽ tôi muốn mọi người về sớm để anh tôi đi ngủ sớm hơn, hôm đó anh tôi rất mệt.
PV: Vợ của cậu Tịch làm nghề gì ?
Cảnh Tịch: Gia đình cô ấy làm chính trị.
PV: Chẳng lẽ nào ...
Cảnh Tịch: Tất nhiên là không, chúng tôi cũng gặp nhau ở trường, và chúng tôi tự do yêu nhau.
PV: Cậu Tịch đã học ngành gì?
Cảnh Tịch: Quan hệ công chúng và Tâm lý xã hội.
PV: Không phải là kinh tế và tài chính?
Cảnh Tịch: Tôi đã tiếp xúc với những khóa học đó từ khi tôi còn rất nhỏ, nếu thực sự muốn so sánh, tôi có thể giỏi hơn những khóa học do giáo viên dạy.
PV: Tôi muốn biết điều phi thường nhất mà cậu Tịch đã làm?
Cảnh Tịch: Chắc là lần tôi đến sòng bạc đã làm anh tôi khó thở.
Cảnh Triều: Em Tịch vẫn rất hiểu chuyện, trưởng thành càng đúng mức.
PV: Lần trách phạt đi sòng bài có vẻ rất nặng?
Cảnh Triều: Phạt nặng để em ấy nhớ kỹ hơn.
PV: Phương Chu có hay đưa bé Triều bé Tịch đi làm chuyện khác người không?
Cảnh Tịch cười: Nào có nhiều chuyện phi thường như vậy chứ, vả lại mông của chúng tôi không phải mượn.
Cảnh Triều : Cũng không phải chuyện khác người. Khi tôi còn nhỏ có lần ba tôi đánh phạt tôi rất nặng, chú út đã cho tôi uống thuốc ngủ sau đó nói dối với ba rằng tình trạng của tôi rất nghiêm trọng giống như tôi sắp chết. Tôi nhớ lúc đó tôi tỉnh dậy nằm trong lồng ngực của ba, thấy tóc hai bên thái dương của ba bỗng bạc đi, tôi nhớ tới câu thành ngữ 'Lão Sư Giáo Đích Nhất Dạ Bạch Đầu' (Thầy cô giáo dạy một đêm bạc đầu.) hóa ra là thế này hoàn toàn không có khoa trương.
Phương Chu ngắt lời: Con đúng là đứa không có lương tâm, vậy mà cho rằng chú làm chuyện này là khác thường, vì ai mà chú suốt một tuần hễ nhìn thấy chú ba của con liền trốn mất dạng!
Cảnh Triều cười: Ba đã dạy con chắc chắn có cân nhắc chừng mực, ba cũng xót xa nhưng cũng quen tự mình gánh lấy, lần nào cũng canh cả đêm, đến trước lúc thức dậy ba mới rời khỏi.
Phương Chu: Thương con quá rồi!
Cảnh Chí cũng cười: Chuyện đã lâu lắm rồi vẫn còn nhớ.
Cảnh Triều: Tất nhiên, lúc đó ba đang rất hoảng loạn, chú hai chỉ là muốn sờ lên trán con cũng bị ba rầy 'Đừng đụng! Sẽ bị nhiễm!'
PV: Nói như vậy cho thấy bé Triều được rất nhiều người trong nhà thương yêu nha!
Cảnh Triều liếc nhìn Cảnh Chí trên khán đài: Ừ! Nhưng trong một gia đình, luôn phải có người tình nguyện đứng về phía đối lập với mọi người trong một số việc để họ không phạm sai lầm.