Anh em họ Thẩm rời đi mang theo không khí ngột ngạt khó thở , trả lại bầu không khí trong lành bình yên vốn có

Nghe xong những lời cuối Thẩm Hữu Kỳ để lại , trong lòng cả hai đều thấy nhẹ nhõm hẳn

Cho dù hắn không chịu buông bỏ ý định dành lấy Ý Như , thì cả hai cũng không thấy sợ , nhất định sẽ không buông tay nhau ra . Chỉ là thay vì phải bỏ sức cố gẳng chống chọi thì việc hắn nguyện ý rút lui sẽ nhẹ nhàng hơn

Có lẽ sau những biến cố xảy ra , hắn đã suy nghĩ thông suốt . Ý nghĩ ấy đi qua , làm Ý Như không còn cảm thấy ghét hắn nhiều nữa , cô mong hắn sẽ sớm được nửa kia của mình

Vương Nguyên lại không được rộng lượng như cô , anh nghĩ việc hắn từ bỏ ý định với Ý Như là lẽ đương nhiên . Đúng ra hắn phải từ bỏ ý định đó lâu rồi mới phải

Hắn mà không cố chấp thì mọi chuyện đã không bị xoáy sâu như vậy . Tóm lại ... anh em nhà hắn , cố chấp hống hách xấu tính , đáng ghét y chang nhau

_ Em thật sự sẽ bỏ qua cho cô ta như vậy ? Vương Nguyên bỗng lên tiếng

Lúc đó anh không xen vào , bởi cô muốn làm như thế nào , anh cũng đều ủng hộ cô . Nhưng cứ thế mà bỏ qua cho Thẩm Linh Lung , anh cảm thấy không thỏa đáng lắm , cô ta suýt chút nữa đã hại chết cô đấy , bỏ qua cho cô ta như vậy sẽ thiệt thòi cho Ý Như lắm

Ý Như nhìn anh , đôi môi trắng nhợt nở nụ cười xinh đẹp

_ Anh nghĩ em tốt bụng lắm phải không ? Không phải đâu , em chỉ là cho Thẩm Linh Lung một cơ hội để hối cải , nếu cô ta còn hãm hại em lần nữa , em sẽ không nhường nữa đâu !

Cô tuy tốt bụng thật đấy , nhưng ai mà đã đụng vào cô , cô tuyệt đối không tha . Chỉ là , Thẩm Linh Lung lần này có chút ngoại lệ , cô ta quá yêu anh mới sinh ra oán hận , việc này cũng có thể hiểu cho Thẩm Linh Lung , khi yêu ai đó người ta sẽ trở nên ích kỉ hẹp hòi thậm chí nảy sinh mưu đồ xấu xa

Nên , cô sẽ từ bi châm trước cho cô ta một lần , còn lần sau ... cô ta sẽ không còn may mắn vậy đâu ... cô sẽ đòi cả vốn lẫn lời

Ai cũng có giới hạn của mình , cô cũng không ngoại lệ

Vương Nguyên ôm cô vào lòng từ đằng sau , hôn nhẹ lên trán cô một cái , lại ngẩng lên tựa cằm lên trán cô nâng niu

_ Nếu cô ta còn dám đụng vào em , không cần em ra tay , anh sẽ làm việc đó ! Lời anh nhẹ nhàng thủ thỉ như chẳng có bất kì sự ác ý nào

Anh không biết tại sao cô lại bỏ qua cho Thẩm Linh Lung , nhưng anh tôn trọng cô , sẽ không hỏi hay làm bất cứ điều gì mà cô không muốn

Nhưng ...

Sẽ chỉ lần này thôi , lần sau , anh không cần biết Thẩm Linh Lung là con nhà ai , anh sẽ tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta .... anh sẽ cho cô ta biết ... thế nào là sống không bằng chết

Đừng thấy anh bề ngoài hiền lành mà nghĩ anh không dám làm gì , cứ thử đi rồi biết

Ý Như gật nhẹ đầu , dựa hẳn người vào ngực anh , hưởng thụ hơi ấm từ người anh , ở bên anh cảm giác rất ấm áp và an toàn

_ Hôm nay nói chuyện nhiều như vậy , chắc em mệt rồi , ngủ sớm đi ! Anh nói

_ Ừm ! Cô gật đầu , đúng là khi nói chuyện hài anh em họ Thẩm , cô nói hơi nhiều nên thấy hơi mệt

Anh thả tay tránh sang một bên đỡ cô nằm xuống , kéo chăn đắp cho cô rồi rất tự nhiên nằm xuống bên cạnh

_ Ơ , sao anh lại nằm đây ? Cô phát hoảng khi chưa kịp định thần đã thấy anh hiên ngang nằm bên cạnh

_ Không ngủ đây thì ngủ đâu ? Anh nhìn cô vô tội

_ Ghế sopha ! Cô nghiêm giọng

_ Ngủ một mình lạnh lắm , em nỡ lòng sao ? Anh trưng bộ mặt hết sức tội nghiệp ra

Và cái bộ mặt đáng thương kia đã thành công làm ý chí trong cô mềm xuống

Cô im lặng không nói gì , ánh mắt rũ xuống , trầm ngâm suy nghĩ những gì anh nói . Đúng là cô có hơi không nỡ , giờ đang là mùa đông , trời rất lạnh , để anh ngủ sopha , hình như hơi ác

_ Nhưng ... !

_ Thôi mà , cho anh ngủ chung nha , anh hứa sẽ ngoan ! Cô còn đang phân vân chưa kịp nói ra , anh đã cướp lời , liền đó là hành động ôm cô vào lòng

Sợ cô sẽ đạp anh xuống giường , anh liền nói

_ Ngủ ngon ! Dứt lời , môi đã chạm môi , một nụ hôn nhẹ rất nhanh đã kết thúc , anh nhắm mắt ngủ luôn coi như vô tội không biết gì

Tất cả những hành động ấy chỉ diễn ra trong tích tắc , Ý Như căn bản không kịp phản ứng . Khi nhìn lại những gì đã diễn ra , mặt cô đã áp sát vòm ngực rắn chắc , ấm nóng của anh

_ Anh mau bỏ em ra ! Cô phản kháng yếu ớt

_ Ngoan nào , ngủ đi , anh buồn ngủ  ! Anh nói mà mắt không mở

  Cô vừa mới tỉnh , sức chẳng bằng một phần của anh , phản kháng cũng vô dụng . Đành bất lực nằm yên trong lòng anh , , giờ cô mới nghe rất rõ tiếng đập thình thịch trong lồng ngực anh , rất rõ

Khuôn mặt cô bất giác nóng bừng ,  tim cũng đập nhanh không ngừng , như tiếng trống trường nổi lên vậy .

Sợ anh phát hiện ra , cô không dám nhúc nhích nữa , rúc mặt sâu vào trong hơn , nhắm mắt cố ép mình ngủ thật nhanh

Cứ nghĩ sẽ phải thật lâu cô mới có thể ngủ được , nào ngờ chỉ mấy giây sau , hơi thở nhè nhẹ của cô phả vào làn da cách một lớp áo của anh , thật đều

Vương Nguyên mở mắt ra , nhìn đôi mắt đẹp bị lấp khuất sau mí mắt , anh khẽ cười ôn nhu

Đưa tay nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt héo hon có chút hồng của cô  , anh đau lòng . Cô so với ngày mới bị Thẩm Hữu Kỳ đem đi , rất gầy . Trên người hầu như chẳng có mấy miếng thịt , chẳng khác nào da bọc xương

Sau này , anh phải chăm sóc cô nhiều hơn

Nghĩ lại những ngày tháng đáng sợ vừa qua , nhớ lại những gì Hồ Hạo Thần kể cô được người ta vớt từ dưới biển lên , anh không thể tưởng tượng ra , những ngày không có anh bên cạnh đó , cô đã cố gắng gượng như thế nào ?

Còn đối với anh , đó là cơn ác mộng

Trước đây , là anh không tốt , không bảo vệ được cô . Từ giờ sẽ không như vậy nữa , anh thề sẽ không bỏ rơi cô cho dù trời có sập xuống

Anh thề ...

...

Thẩm Hữu Kỳ vốn định hôm sau mới trở về Bắc Kinh , nhưng công ty bỗng xảy ra chuyện lớn . Hắn không nghĩ nhiều liền đưa Thẩm Linh Lung lên chuyến bay muộn nhất trong đêm khuya khoắt

Khi Lục Chấn Dư hay tin , bỏ mọi việc chạy xe đuổi theo đến sân bay đã không còn kịp

Chuyến bay đã khởi hành được năm phút

Anh ta ôm bộ dạng thất vọng trở về , công việc dở dang ở bệnh viện cũng không còn tâm trạng trở lạo tiếp tục

Lục Chấn Dư không hiểu vì sao khi biết Thẩm Linh Lung về Bắc Kinh , trong lòng lại khẩn trương muốn chạy đến gặp cô . Lí trí anh không biết khi ấy ngủ quên để mặc con tim điều khiển hay sao không biết , mà cứ để anh đi như có người dẫn đường phía trước

Thật không hiểu nổi ... anh chắc bị điên rồi

...

Thời gian sau đó là những khoảng thời gian bình yên hạnh phúc của cặp đôi tình nhân trẻ

Vương Nguyên cảm thấy , khoảng thời gian này chính là những ngày hạnh phúc tốt đẹp nhất trong suốt 20 năm qua

Mỗi ngày đều tự tay chăm sóc cô , ba bữa ăn chính , ba bữa ăn phụ của cô , anh đều tự tay nấu . Buổi chiều cùng cô ra ngoài hậu viện dạo chơi , buổi tối cùng nhau ngắm cảnh đêm . Lúc nào cũng chỉ có hai người vui vẻ nô đùa , không bị ai quấy rầy , không bị cản trở , ràng buộc bởi công việc . Thật là nhẹ nhõm , yên bình

Cuộc sống tự do này nhờ có cô , anh mới có được , anh rất trân trọng chúng

Đôi khi Ý Như cứ ngỡ là mơ , mọi thứ diễn ra quá tốt đẹp , êm ả khiến cô không dám tin đây là sự thật . Nhiều lần sợ là ảo giác , cô còn tự nhéo mình một cái thấy đau mới dám tin đây là thật

Chỉ tội cho anh , suốt ngày phải chạy ngang chạy dọc chăm sóc cô , đến nỗi người sụt cả mấy kí . Nhìn anh đã gầy nay càng gầy hơn , cô đau lắm

Cơ mà trong cái sướng lại có cái khổ

Vương Nguyên rất để tâm những gì Hồ Hạo Thần dặn , nên không để cô làm việc gì , chỉ được ngồi trên giường , ăn , ngủ , thỉnh thoảng đưa cô ra ngoài dạo cũng bắt ngồi xe lăn . Kể cả uống nước , anh cũng lấy cho , không cho cô tự rót . Tắm rửa cũng do anh , ngoại trừ đi vệ sinh

Nếu nói có một việc cô còn có quyền quyết định thì chính là nhai thức ăn , đôi lúc nhìn cái bộ dạng gà mẹ lo chăm non gà con của anh , cô còn nghĩ anh còn hận không thể nhai thay đồ ăn giúp cô

Đồ ăn cũng toàn là đồ bổ , dinh dưỡng cao , đắt tiền . Một ngày 24 tiếng anh bắt cô ăn đến sáu bữa , còn hơn cả sản phụ sau sinh . Cứ kiểu này , đợi sau khi cô xuất viện chắc chắn sẽ thành một con heo

Anh bắt cô ăn nhiều đến nỗi , cô sắp mắc bệnh sợ ăn đến nơi luôn . Nhưng có nói thế nào đi chăng nữa , kết quả cuối cùng vẫn là cô bị ép ăn cho tới hết

Thế nhưng có một điều không thể phủ nhận là nhờ sự chăm sóc quá tận tình của anh mà vết thương cô hồi phục rất tốt , sức khỏe cũng dần bình phục , da dẻ đã bắt đầu hồng hào trở lại

Mỗi lần Hồ Hạo Thần kiểm tra xong , gật đầu hài lòng . Vương Nguyên lại thêm một lần vui mừng , mỗi ngày ở đây , thông báo về tình hình sức khỏe của Ý Như chính là niềm vui lớn nhất trong anh

Để cô sớm bình phục , anh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện . Không ai biết thời gian này đối với anh chính là khoảng thời gian yên bình vui vẻ nhất

Anh thì sung sướng là thế , còn quản lý và Tuấn Khải Thiên Tỉ lại sắp vì anh mà bị chủ tịch hành cho chết dở sống dở

Thời gian trước ,  lúc Ý Như mất tích , Vương Nguyên đã hơi bỏ bê công việc , cả hoạt động nhóm và cá nhân đều không tập trung . Chủ tịch đã khó chịu , sau thấy anh trở lại công việc . Lại thấy anh đã có cống hiến công ty không ít , chủ tịch cũng mắt nhắm mắt mở cho qua

Còn lần này thì anh đúng là to gan quá đáng , bỏ đống hợp đồng đã sắp xếp xong đến Thượng Hải suốt nửa tháng , hại công ty tổn thất bao nhiêu tiền . Chủ tịch lần này xem chừng đã hết nhẫn nại , ông ta gọi điện hết mắng lại giục anh về mấy lần , không được

Đương nhiên ông ta không biết lí do thật Vương Nguyên ở lì Thượng Hải là gì , nếu mà biết chắc ông ta kêu người tới giết Ý Như luôn quá

Chủ tịch giận lắm , nhưng vì Vương Nguyên là ngôi sao sáng hái ra tiền , ông ta không thể cắt hợp đồng . Đành ôm cục tức trong người mà không biết làm thế nào

Cơ mà , ông ta mà giận thì đâu thể để nhân viên mình dễ sống . Không ngày nào ông ta không gọi điện cho Tuấn Khải , Thiên Tỉ thì quản lý . Hai ba ngày lại kêu họ đến diện kiến ... để xả giận , bắt ba người phải tìm cách kêu Vương Nguyên trở về ngay ... và ... lập tức

Tuấn Khải , Thiên sắp bị anh hại chết đến nơi rồi . Cuối cùng không chịu nổi , cả hai quyết định đến Thượng Hải một chuyến , lôi tên ngang ngược kia về công ty giao phó

Yêu đương kiểu gì mà có thể bỏ bê công việc vậy chứ ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play