Màn đêm buông xuống, thời điểm mong chờ nhất trong ngày của Mao Hữu Tài lại đến.

Tiểu Phi và tiểu Công vẫn đang bận rộn, bọn chúng một đứa thu thập sửa chữa số liệu, đứa kia đang chế tạo cái thùng, dựa vào tiến độ trước mắt, hai con khôi yêu có thể hoàn thành nhiệm vụ trước bình minh.

Tuy chiến đấu với Hỏa Hương Nhi đã sớm kết thúc, nhưng Mao Hữu Tài vẫn không nhịn được hồi tưởng lại hoàn cảnh lúc đó. Trong căn cứ huấn luyện công binh tại Tiên Đàm, hắn miễn cưỡng có thể đánh bại Chiến đấu sư cấp 6 Danneil, vài tháng ngắn ngủi trôi qua, bây giờ hắn đã có thể thoải mái đánh bại học viên cổ tu giả Hỏa Hương Nhi, mà theo Andrean nói, thực lực Hỏa Hương Nhi hơn hẳn Chiến đấu sư cấp 8, như vậy, thực lực hiện tại của hắn chẳng phải tương đương cấp mười thậm chí cao hơn sao?

- Chiến đấu sư và cổ tu giả có thể làm ta thỏa mãn sao? Ta là một người tu chân phi thăng chân chính, mục tiêu của ta là tu luyện thành tiên! Đúng, thành tiên, thậm chí thành thần!

Trong lòng Mao Hữu Tài thoáng mơ màng, quả thực, dựa vào việc nắm trong tay lĩnh vực tu chân nguyên thủy, đạo lí thâm sâu nhất, hơn nữa nơi này hoàn cảnh dư thừa linh hạt, mục tiêu hắn muốn đạt đến chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Cổ tu giả, cấp thấp.

Chiến đấu sư, lại là cấp thấp trong cấp thấp.

Mao Hữu Tài khinh thường.

Thôi suy nghĩ, lúc đang chuẩn bị tiến hành tu luyện linh lực, Hỏa Hương Nhi lại tìm đến.

- Mao, tông chủ muốn gặp ngươi.

Hỏa Hương Nhi đi thẳng vào vấn đề.

Hỏa Hương Nhi hơi kì quái nói:

- Tông chủ muốn gặp ta, vì chuyện gì?

Cơm chiều đã ăn cùng nhau, có việc gì lúc đó nên nói rồi.

Hỏa Hương Nhi nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ta cũng không biết, ông ấy bảo ta nói với ngươi, sao, ngươi có chuyện gì đặc biệt quan trọng à?

- Không có, đi thôi, ta đi theo ngươi.

Trong lòng Mao Hữu Tài kì thật trăm ngàn lần không muốn, buổi tối là thời gian tu luyện tốt nhất, Andrean tìm hắn làm gì chứ?



Trên đường đi, Hỏa Hương Nhi cúi đầu nói:

- Mao, hôm nay chiến đấu… Là ngươi cố ý thua ta đúng không?

Mao Hữu Tài cười nói:

- Sao ngươi lại không tự tin như thế? Đó là ta nôn nóng muốn thắng, thua trong tay ngươi quả thực là chuyện bình thường, sao ngươi có thể cho rằng ta cố ý thua được?

Hỏa Hương Nhi cắn nhẹ môi, giọng nói của nàng ngày càng nhỏ:

- Vô luận thế nào…Cảm ơn ngươi.

Hỏa Hương Nhi hơi sửng sốt, đêm nay sao Hỏa Hương Nhi trở nên kì lạ như thế?

Đi tới một gian nhà Hỏa Hương Nhi dừng lại, nhấn chuông cửa, cửa phòng mở ra, sau đó nàng nói thêm:

- Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây, Mao, tự ngươi vào đi.

Vẫn cảm giác kì quái, Mao Hữu Tài nhìn Hỏa Hương Nhi rồi lập tức đi vào. Hỏa Hương Nhi thuận tay đóng cửa phòng lại.

Một mùi hương độc đáo khó phai của nấm xộc vào mũi. Đây là một phòng ngủ sang trọng, vừa vào phòng Mao Hữu Tài đã thấy một giường lớn được phủ chăn mềm, một ghế sô pha bọc da và một bàn trang điểm. Ngoại trừ các tiện nghi cuộc sống này, trong phòng còn có quang não dân dụng, người máy vệ sinh và một số đồ công nghệ.

Trên giường, Mao Hữu Tài phát hiện một nữ nhân đang ngồi đưa lưng về phía hắn. Tóc đen xõa dài, thân hình gợi cảm, da trắng như tuyết lập tức cám dỗ hắn, đây quả thật là một vưu vật dụ hoặc trời sinh mà tuổi nàng lại không quá hai mươi.

Trên thân thể nàng, ánh mắt hắn di động có chút khó khăn.

Trên người chỉ mặt một bộ váy ngủ bằng lụa gần như trong suốt, xuyên qua đó có thể thấy áo ngực mà lam nhạt, cũng có thể thấy bờ vai cùng vòng eo mềm mại, còn có thể thấy thấp thoáng vòng ba săn chắc tròn trịa như ẩn như hiện, hơn nữa còn bóng lưỡng như bơ, đây chắc chắn là khiêu khích, một loại dụ hoặc khó có thể chống lại.

- Xin hỏi… Tông chủ đại nhân đâu rồi?

Miệng lưỡi Mao Hữu Tài trở nên khô khốc, trong phòng này hắn không thấy Andrean.

Lúc này nữ nhân trên gường ngồi dây, mặt hướng về Mao Hữu Tài.

Gương mặt là gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt đen long lanh, mũi thẳng, môi đỏ tươi, vô cùng xinh đẹp. Dưới cổ nhỏ nhắn là một vòng hai rất lớn được áo ngực màu lam nâng lên, rãnh sâu ở giữa đủ làm chết đuối vô số ánh mắt đàn ông. Bụng phẳng lì, ở giữa là một cái rốn nằm trên làn da mềm mại, làm nó trở nên cực kì đáng yêu.

Ánh mắt hắn không chịu sự khống chế tiếp tục đi xuống, trong nháy mắt lập tức sững sờ, cả người Mao Hữu Tài như bị điện giật, toàn thân ngây dại. Thân trên của nàng còn có mặc áo ngực, nhưng thân dưới lại không có gì, váy ngủ bằng lụa mỏng manh kia căn bản không che được gì, hắn gần như không gặp trở ngại gì đã thấy một đám cỏ đen rậm rạp, dưới cỏ đen che dấu một sỉ khâu (nguyên văn là 耻丘 = sỉ khâu, là cái gì thì không dịch). Một khe hở màu hồng phấn đem chia toàn bộ vùng đồi núi màu mở thành hai bộ phận, mỗi bộ phận đều làm người ta chìm trong mộng tưởng, mỗi bộ phận đều khiến người ta điên cuồng. Bên dưới nữa là đôi chân ngọc mịn màng dài miên man, thon thả săn chắc đến độ có thể nói là hoàn mĩ, không có chút thừa cân nào. Chân không mang giày, mười ngón chân như có mười vỏ sò tạc bằng ngọc vô cùng xinh đẹp.



Chắc chắn nàng chính là cực phẩm vưu vật chuyên môn vì đàn ông mà sinh ra, hơi thở nàng, thân thể nàng, ánh mắt nàng, không chỗ nào không phải vũ khí đối phó đàn ông.

- Xin hỏi, tông chủ đại nhân ở đâu?

Mao Hữu Tài đột nhiên cảm thấy hắn hỏi lần nữa quả thật rất dư thừa.

- Ta là Thôn Hạ Trì Tử.

Nàng trả lời không đâu vào đâu, nhưng giọng nói nàng lại thanh thúy dễ nghe, lại như có một loại ý tứ khiêu khích quyến rũ nào đó, giống như hơi nóng thổi bên lỗ tai.

Mao Hữu Tài nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt:

- Được rồi, Thôn Hạ tiểu thư, ta đang hỏi tông chủ đại nhân của ngươi, là ông ấy nói muốn gặp ta.

Lúc này hắn mới nhớ lại, toàn bộ căn cứ lớn như thế bất quá chỉ có một ít cổ tu giả, mà nữ nhân này hắn chưa gặp qua, rõ ràng là mới đến, điều làm hắn kì quái là trên thân thể nàng sao không hề phát hiện Nhị lực lượng? Chẳng lẽ không phải thành viên trung tâm cổ tu phái?

- Đúng thế, là tông chủ đại nhân cho gọi ngươi đến đây.

Thôn Hạ Trì Tử chậm rãi đi qua Mao Hữu Tài. Ánh đèn trên tường xuyên qua váy ngủ của nàng, đôi chân đẹp cùng “vùng đất bí ẩn” nhất thời mang lại cảm giác mông lung huyền ảo, có lúc lại rõ ràng, nhưng vô luận là mông lung hay rõ ràng thì lực hấp dẫn của nàng càng mãnh liệt, làm cho người ta khó có thể kháng cự.

- Những người khác ở đâu?

Mao Hữu Tài cảm thấy có chút nóng nực.

Thôn Hạ Trì Tử cười mỉm:

- Ta cũng được tông chủ đại nhân an bài đến đây.

- Ý…ý cô là sao?

Mao Hữu Tài hơi sửng sốt.

Đến cách Mao Hữu Tài một thước thì Thôn Hạ Trì Tử dừng lại:

- Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu được ý ta sao? Ngươi có ơn với ctiểu Phi, ông ấy cố ý an bài ta đến hầu hạ ngươi, đêm nay, ngươi muốn làm cái gì thì làm, mà ta sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của ngươi, cho dù yêu cầu làm ta xấu hổ đi nữa.

Tim Mao Hữu Tài nhất thời đập nhanh một chút, cái gì mà “yêu cầu xấu hổ”, đây không phải khiêu khích trắng trợn và trần trụi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play