Giờ ngọ ngày hôm sau, Mao Hữu Tài bị đưa vào một trường huấn luyện.

Trường huấn luyện trong căn cứ là nơi cổ tu giả học tập chuyên môn cũng như là nơi huấn luyện vũ kĩ. Bề ngoài, kĩ năng chiến đấu giữa cổ tu giả và Chiến đấu sư không khác nhau lớn lắm, nhưng cái chính là cổ tu giả có Nhị lực lượng hậu thuẫn, vô luận nhìn ở góc độ nào đều mạnh hơn Chiến đấu sư rất nhiều. Phạm Địch Tác và Danniel là một ví dụ rõ ràng.

Đi vào trường huấn luyện, Mao Hữu Tài đánh giá xung quanh một chút, cuối cùng hắn dừng lại ở một kệ gỗ có đặt mấy loại vũ khí gắn trên tường. Những vũ khí này có đủ loại, từ các loại quang đao quang thuẫn, đến các loại vũ khí lạnh được rèn đúc từ kim loại, còn có những món vũ khí hiện đại như súng lục, súng tự động cùng với vũ khí năng lượng. Số lượng nhiều đến mức khiến người ta hoa mắt.

Phía trước kệ gỗ là một sân huấn luyện chiến đấu rộng lớn, giữa sân là một đồ án Nhị lực lượng màu đen. Đó là biểu tượng của Cổ tu phái, cũng là sở hữu đưa cổ tu giả đến vinh quang, cũng là biểu tượng khiến họ thề sống chết bảo vệ.

- Tiểu Mao, ngươi đã đến căn cứ được một khoảng thời gian, đã cùng Hỏa Hương Nhi tham gia huấn luyện đối mặt chết chóc, biểu hiện của ngươi thật không tệ, hôm nay, không bằng ngươi và Hỏa Hương Nhi thực sự chiến đấu một hồi đi.

Trên mặt Andrean không chút biểu tình.

Mao Hữu Tài cười nói:

- Tông chủ, cái này có cần không? Ta chỉ là một người khách nho nhỏ, hơn nữa năng lực có hạn, ta làm sao có thể cùng một cổ tu giả chân chính chiến đấu được?

Hỏa Hương Nhi bên cạnh nhíu mày nói:

- Mao, ngươi không dám sao? Nếu ngươi còn là đàn ông thì cầm vũ khí chiến đấu với ta!

Lại là dáng vẻ này, trong lòng Mao Hữu Tài chỉ nước cười khổ.

Andrean cười nói:

- Tiểu Mao à, khách chẳng lẽ không thể cùng bàn luận một chút sao? Không cần chậm trễ nữa, ngươi không phải muốn biết rõ bí mật của Nhị lực lượng sao? Đây đúng là một cơ hội trải nghiệm Nhị lực lượng, ra tay đi, đừng để bọn ta xem thường ngươi, chiến đấu đi, thắng thua không quan trọng đâu.

Mao Hữu Tài suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu nói:

- Được rồi, để ta thử xem.

Thật ra, tu luyện lâu như vậy rồi, hắn cũng muốn biết chính xác thực lực của mình.

- Tốt lắm, Mao, chọn vũ khí ngươi thành thạo nhất đi.

Hỏa Hương Nhi rút ra quang đao cùng quang thuẫn, lập tức phát ra sóng nhiệt bức người.

Andrean nhìn thoáng qua song đao của Mao Hữu Tài:

- Tiểu Mao, hai thanh quang đao này là vũ khí hai tên phản đồ ngàn năm trước, người chiếm được thì có quyền sử dụng, nhưng đao thuẫn phối hợp mới là cách công thủ tốt nhất, ngươi chọn song đao đương nhiên về mặt công kích uy lực tăng lên, tuy nhiên ngươi sẽ thiếu phòng ngự, ngươi thật sự muốn lựa chọn như thế sao?

Mao Hữu Tài xác nhận nói:

- Ta đã suy nghĩ qua rồi, quyết định dùng song đao.

Andrean cười nói:

- Được rồi, lựa chọn thế nào là quyền tự do của ngươi, bây giờ ngươi cùng Hỏa Hương Nhi hãy đánh thật đi, ta nhắc nhở ngươi lần cuối, Hỏa Hương Nhi tuy là một học viên cổ tu giả nhưng thực lực chiến đấu của nó không kém Chiến đấu sư cấp tám, ngươi phải chú ý.



- Tông chủ, ta sẽ chú ý.

Mao Hữu Tài đi vào sân chiến đấu. Hỏa Hương Nhi vẻ mặt lạnh lẽo cũng chậm rãi đi vào, đứng đối diện hắn.

- Ta sẽ không hạ thủ lưu tình.

Mao Hữu Tài lạnh lùng nói, đồng thời triển khai tư thế chiến đấu. Thuẫn trước đao sau, thân thể hơi ngả về trước, ánh mắt sắc bén, nàng giống như mãnh thú tùy thời sẽ lao về con mồi.

- Ta cùng không hạ thủ lưu tình, ta sẽ đánh bại ngươi.

Mao Hữu Tài khởi động quang đao, hai luồng sáng như tuyết hiện ra, cùng toát ra sóng nhiệt bức người!

- Bắt đầu đi.

Andrean phất mạnh tay.

Quát khẽ một tiếng, Hỏa Huơng Nhi đột nhiên lao về phía Mao Hữu Tài. Thân thể còn chưa đến, quang đao trong tay thế như sấm sét chém mạnh xuống bả vai Mao Hữu Tài.

Dù quang đao chất lượng kém nhất, nhiệt độ cũng trên năm ngàn, nếu không phải chuôi đao được làm từ vật liệu đặc biệt, chỉ sợ nếu cương quyết khởi động thì chẳng những chuôi đao bị nóng chảy mà ngay cả tay cầm cũng bị nướng chín. Quang đao trong tay Hỏa Hương Nhi rõ ràng là loại chất lượng tốt, nhiệt độ lưỡi đao hơn xa năm ngàn, cho nên vừa chém tới, một luồng khí nóng rực nhất thời thổi mạnh về phía hai gò má Mao Hữu Tài, cảm giác như bị sắt thép nóng chảy đổ lên, lớp da nhanh chóng đau như bị bỏng.

Lui nhanh về sau, xuất đao.

Bùm! Hai thanh quang đao chém vào nhau, một chùm hoa lửa nhất thời tản ra. Thân hình hai người nhất thời giằng co trên sân chiến đấu, giống như hai con trâu rừng dùng sừng muốn húc ngã đối thủ.

- Ngươi không tệ lắm.

Hỏa Hương Nhi một tay giữ vững quang đao, tay kia đột nhiên thúc quang thuẫn vào bụng Mao Hữu Tài.

- Ngươi cũng không tệ.

Một đao khác của Mao Hữu Tài nhanh chóng chém xuống.

Bùm! Lại một chùm hoa lửa tán ra.

Thân thể hai người lại giằng co như trâu rừng đấu sức.

- Hương nhi muội, ta là con trai, trời sinh khí lực đã mạnh hơn ngươi, sao ngươi lại dùng cách này chiến đấu với ta chứ?

Khóe miệng Mao Hữu Tài cười cười, song chưởng tăng lực, nhất thời từng bước đẩy lui Hỏa Hương Nhi.

- Chết tiệt! Đó là sức mạnh cơ bắp sao có thể so sánh với Nhị lực lượng của ta được? Lập tức ngươi sẽ biết lợi hại của Nhị lực lượng chân chính!

Hỏa Hương Nhi đột nhiên rút lại đao thuẫn, lui về sau rồi bất ngờ đánh về Mao Hữu Tài. Trong khoảng thời gian ngắn, quang đao quang thuẫn không ngừng rít lên, áp lực do Nhị lực lượng sinh ra nhất thời khuếch trương đến cực điểm.

Linh lực nhu hòa như nước, mỏng manh như hơi thở, cho nên, bất luận Mao Hữu Tài chiến đấu như thế nào, trên người hắn căn bản không thể hiện chút lực lượng đặc thù, làm cho người khác lầm tưởng hắn thuần túy sử dụng sức mạnh cơ bắp trong chiến đấu. Cho nên mặc dù Nhị lực lượng có hiện tượng khuếch trương, nhưng thật ra linh lực của Mao Hữu Tài đã hoàn toàn bao vây Nhị lực lượng của Hỏa Hương Nhi, từng bước hấp thụ!

Mặc khác, tổ hợp đao thuẫn tuy công thủ toàn diện, nhưng công kích không thể so sánh với song đao. Bỏ qua mặt phòng ngự, mặt công kích của Mao Hữu Tài đương nhiên càng hung mãnh. Hỏa Hương Nhi bỏ cách tấn công ban đầu, cùng Mao Hữu Tài đôi công, thật ra là bỏ đi sỏ trường của mình, lấy sở đoản đấu với sở trường người ta. Cho nên, trong lúc chiến đấu nhìn như Hỏa Hương Nhi đang thắng thế Mao Hữu Tài, hung mãnh đến cực điểm, nhưng chỉ cần Mao Hữu Tài muốn, hắn tùy lúc có thể chấm dứt chiến đấu.



- Nhanh lên, nhanh hơn nữa!

Song đao trong tay Mao Hữu Tài thay nhau xuất động, sở dĩ hắn chiến đấu chậm chạp, thật ra là muốn biết trình độ Hỏa Hương Nhi rốt cục mạnh đến trình độ nào.

Bùm, bùm, bùm… bóng người ẩn hiện, đao ảnh quang đao như những tia chớp không ngừng lóe sáng.

Đôi mày Andrean đã nhíu lại, với kinh nghiệm cực kì phong phú hắn đã sớm nhìn ra kết quả, nhưng điều làm hắn không thể giải thích là hắn cũng cảm giác Mao Hữu Tài đang dùng sức mạnh cơ bắp cùng Hỏa Hương Nhi chiến đấu, trên người không có một chút lực lượng đặc thù, điều này… sao có thể!

- Ta đến thật đây!

Mao Hữu Tài đột nhiên rống to một tiếng, đồng thời lui về sau ba bước.

- Chết tiệt! Ngươi không phải vừa nói đến thật sao? Ngươi, ngươi có thủ đoạn gì lợi hại thì xuất ra hết đi!

Hai mắt Hỏa Hương Nhi ánh bạc lấp lánh, rất rõ ràng, Nhị lực lượng của nàng đã vận đến đỉnh!

Lui ra sau ba bước, Mao Hữu Tài đột nhiên nhảy mạnh, thân thể lên cao bốn thước, từ trên cao lao xuống, lấy thế lôi đình vạn quân song đao chém xuống.

Mao Hữu Tài có khả năng nhảy lên cao nhưng Hỏa Hương Nhi không thể, mắt thấy mà không làm gì được, mà nàng cũng không có năng lực phòng ngự.

Đơn giản là tốc độ và lực lượng.

Ở phương diện tốc độ, Mao Hữu Tài có năng lực biến thái.

Ở phương diện lực lượng, Mao Hữu Tài là một quái vật không biết mệt mỏi!

Người như thế làm sao đối phó! Trong phút chốc, trong đầu Hỏa Hương Nhi hiện lên vô số ý nghĩ, theo bản năng đưa quang thuẫn che đầu.

Bùm! Va chạm đao thuẫn sinh ra áp lực mãnh liệt cùng với hoa lửa lan vào không khí. Hỏa Hương Nhi chỉ cảm thấy hai tay đau nhức, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Lúc này, với một đao Mao Hữu Tài đã phá tan quang thuẫn của nàng, mà thanh còn lại đang chém tới.

- Ta thua rồi…

Hỏa Hương Nhi nhắm chặt hai mắt, môi run rẩy.

Bùm! Quang đao của Mao Hữu Tài nặng nề chém lên quang đao Hỏa Hương Nhi, phản lực va chạm quang đao thế nào lại khiến đao hắn rời tay bay ra xa mười thước.

Hỏa Hương Nhi kinh ngạc mở mắt.

Mao Hữu Tài mỉm cười:

- Ta thua rồi.

- Ngươi…

Hỏa Hương Nhi không biết nói gì cho phải.

Trong nháy mắt đó, Mao Hữu Tài có ít nhất mười cơ hội đánh bại Hỏa Hương Nhi, nhưng hắn không làm vậy, mà đi lựa chọn một hành động làm người ta kinh ngạc, chính mình đánh bại mình.

Nguyên nhân rất đơn giản, che dấu thực lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play