Editor: Thienyetkomanhme

Trên thực tế, lúc Hứa Thanh Thanh nghe bà cô nói, phản ứng đầu tiên không phải là cự tuyệt hay phủ định cũng đã có thể thuyết minh một chút, chỉ là chính cô còn chưa phát hiện mà thôi.

Trong viện, Thẩm Khang Bình đại khái là nghe được được giọng nói ngạc nhiên của cô, không khỏi quay đầu nhìn qua.

Hứa Thanh Thanh né ánh nhìn của bà cô, ngoài ý muốn đối diện với ánh mắt quan tâm của hắn, trên mặt bỗng nhiên hơi nóng.

Bà cô đnứg đối diện phát hiện mặt cô đỏ, theo ánh mắt của cô nhìn thấy Thẩm Khang Bình trong viện, ở trong lòng muốn vỗ đùi, cảm thấy việc này có khả năng.

Nghĩ con gái dễ thẹn thùng, bà cô quay đầu tìm Thẩm Khang Bình: "Khang Bình, bà cô giới thiệu đối tượng cho cháu được khôn?"

Hứa Thanh Thanh nhìn bà cô bỗng nhiên đi vào trong viện, lại nghe được lời này, trong nháy mắt hoài nghi chính mình vừa rồi hiểu lầm ý của bà cô chăng.

Cô ngây ngốc suy nghĩ lại lời nói vừa rồi của bà cô, bà bà đã chạy tới trước mặt Thẩm Khang Bình.

Thẩm Khang Bình nghe bà nói, theo bản năng nhìn về phía người đứng ngoài cửa, ngay sau đó lắc đầu nói: "Không cần, tạm thời cháu không có suy nghĩ này."

Bà cô thu hết phản ứng của hắn vào trong mắ, không khỏi cười rộ lên: "Cháu không nghe một chút xem bà giới thiệu ai?"

"Bất luận là ai cháu đều không suy xét." Thẩm Khang Bình nhẹ nhấp môi mỏng, tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, kỳ thật trong lòng đã có chút không cao hứng.

Hắn một chút cũng không muốn để Hứa Thanh Thanh biết có người giới thiệu đối tượng cho mình, càng sợ cô cũng khuyên mình tìm đối tượng.

"Tới Thanh Thanh cháu cũng không muốn suy xét?"

Một câu này của bà cô mang ý cười, như là một đạo sấm sét đồng thời dừng ở trái tim hai người đứng đây.

Cả người Thẩm Khang Bình chấn động, không khỏi cúi đầu nhìn về phía bà lão trước mặt, muốn từ biểu tình của bà nhìn xem đây là nói giỡn hay thật.

Cùng lúc đó, đôi tay hắn không khỏi nắm chặt thành quyền, tim không tự giác đập càng ngày càng nhanh.

Hứa Thanh Thanh vốn dĩ cho rằng mình hiểu lầm ý bà cô, không nghĩ tới bà đột nhiên nói với Thẩm Khang Bình những lời này, không khỏi mang theo chút hoảng loạn mà kêu: "Bà cô, bà đừng đùa như vậy!"

"Bà cô thực sự nghĩ như vậy, nhưng còn phải xem ý của hai đứa."

Bà cô thì hay rồi, ném xuống một quả bom xoay người liền rời đi, lưu lại Hứa Thanh Thanh cũng không dám quay đầu nhìn Thẩm Khang Bình.

Cái này là chuyện gì đây!

Cô ở trong lòng hò hét, cảm thấy bà cô làm như vậy, cô sao còn đối mặt Thẩm với Khang Bình.

Hắn có thể hiểu nhầm mình có suy nghĩ kia nên nhờ bà cô nói hay không?

A a ——

Đau đầu chết mất......

Trong lòng Hứa Thanh Thanh quả thực rối rắm muốn chết, trong nháy mắt nhảy ra rất nhiều ý tưởng, cuối cùng quyết định 36 kế —— tẩu vi thượng kế, về phòng trốn trước lại nói sau.

Có suy nghĩ ngày, cô vùi đầu liền trực tiếp chạy vào trong viện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất, không dám ngó xung quanh.

Tâm tình Thẩm Khang Bình lúc này so với cô còn không bình tĩnh hơn, hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, tâm ý mình giấu ở trong lòng không dám biểu lộ ra, thế nhưng sẽ bị bà cô nói ra trước mặt.

Nhưng mà chỉ cần nghĩ theo lời bà cô nói, hắn liền cảm thấy hạnh phúc như đang nằm mơ.

Phía trước có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho hắn, hắn chỉ cảm thấy phiền chán, nhưng hôm nay, chỉ tưởng tượng một chút, đối tượng của hắn là Thanh Thanh, Thẩm Khang Bình liền cảm thấy trái tim hạnh phúc muốn nổ tung.

Bị bà cô hỏi một câu, trng đầu đã nghĩ đến lúc bọn họ kết hôn sinh con, thậm chí tên con cũng nghĩ ra được, lúc Hứa Thanh Thanh chạy từ bên ngoài vào, thân thể nhanh hơn đầu óc chạy vọt đến trước mặt cô.

Bịch ——

Hứa Thanh Thanh mải cúi đầu nhìn mặt đất trực tiếp đâm vào trong lòng ngực hắn, thiếu chút nữa văng ngã ra ngoài, lại bị một đôi tay rắn chắc hữu lực ôm eo.

Ôm như vậy, bọn họ cũng không phải chưa từng ôm, nhưng bình thường không cảm thấy có gì đó, lúc này toàn thân Hứa Thanh Thanh bỗng nhiên có chút không được tự nhiên.

Cô nhấp môi khẽ đẩy người đang ôm mình mộ cái, bước nhanh đi vào nhà chính.

Trong nháy mắt, cô giống như đà điểu bị chấn kinh, trong đầu không có bất c suy nghĩ nào, chỉ nghĩ về phòng trốn đi trước.

Thẩm Khang Bình nhìn thân ảnh hoảng loạn của cô, giật mình, theo bản năng làm hắn xúc động muốn đuổi theo, chặn người ở cửa phòng.

Chỉ còn một bước là Hứa Thanh Thanh có thể vào phòng lại bị hắn ngăn lại, không khỏi ngẩng đầu trừng hắn một cái.

"Thanh Thanh......"

Thẩm Khang Bình nhìn cô chăm chú, trong mắt ôn nhu cùng tình ý không tự giác toát ra.

"Làm gì!" Hứa Thanh Thanh đối diện với ánh mắt hắn, tim đập chậm một nhịp, nhịn không được lớn tiếng che giấu vô thố.

Cô cho rằng mình lúc này rất tàn ác, có khí thế, lại không biết, ở trong mắt người trước mặt, lông mi cô run rẩy, sắc mặt ửng đỏ, làm tim hắn muốn mềm ra.

Đầu ngón tay Thẩm Khang Bình nhẹ động, cố nén mới không vươn ra sờ mặt cô.

"Chuyện...... chuyện bà cô mới vừa nói, em nghĩ như thế nào?" Tiếp tục chăm chú nhìn cô một lát, hắn thật cẩn thận hỏi.

Hứa Thanh Thanh không nghĩ tới chuyện mình trốn còn không kịp, hắn thế nhưng trực tiếp hỏi mình, đầu càng thêm cúi xuống.

Nghĩ đến ánh mắt hắn mới vừa rồi, cô ẩn ẩn có suy đoán, nhưng lại cảm thấy khả năng không lớn......

Thấy cô không nói lời nào, trong lòng Thẩm Khang Bình có chút hoảng lên: "Anh...... Thanh Thanh, anh......"

Trong lòng nhất thời thiên hồi bách chuyển Hứa Thanh Thanh vốn dĩ có chút vô thố, nhưng mà thấy hắn "anh" nửa ngày cũng không "anh" được một câu, tâm tình ngoài ý muốn chậm rãi ổn định lại.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu, thấy người thanh niên từ sau khi trở về vẫn luôn bày ra bộ dáng thành thục ổn trọng, lúc này lại gấp đến độ trán toát mồ hôi, có điểm muốn cười, lại có chút cảm giác không nói nên lời.

"Anh cái gì? Nói không nên lời cũng đừng cản đường em!" Hứa Thanh Thanh khẽ đẩy ngực hắn một cái, ngay sau đó phát hiện ngực hắn rất rắn chắc.

Thẩm Khang Bình nắm cánh tay nhỏ mềm mại đang đẩy ngực mình, rốt cuộc nói ra tâm ý của mình: "Anh nghĩ...... Anh nghĩ nếu ở bên em sẽ rất tốt."

Tuy rằng đã đoán được tâm tư của hắn, hơn nữa phát hiện chính mình tựa hồ cũng không chán ghét chuyện này, có thể thấy được hắn nghẹn nửa ngày liền nói ra một câu uyển chuyển như vậy, Hứa Thanh Thanh nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.

"Thanh Thanh......" Thẩm Khang Bình nhìn thấy phản ứng của cô, theo bản năng nắm chặt tay cô, ngữ khí mang theo điểm khẩn cầu gọi tên cô.

Hứa Thanh Thanh vốn dĩ muốn đáp một câu cao "Quỷ mới muốn cùng anh", nhưng tư tương niên đại này vốn rất hàm súc, lại thấy trán hắn không ngừng đổ mồ hôi, ngay cả bàn tay đang nắm tay mình đều có chút ướt, có thể thấy được hắn có bao nhiêu khẩn trương, chung quy vẫn mềm lòng.

"Anh thích em?" Hứa Thanh Thanh ngửa đầu nhìn hắn.

Gần đây nghe nói có người muốn giưới thiệu đối tượng cho hắn, Hứa Thanh Thanh liền có cảm giác khó chịu, cảm thấy tiểu bạch dương soái khí nhà mình bị nhà người khác lấy mất, về sau liền không đối tốt với mình nữa.

Phía trước không nghi theo phương hướng này, hiện tại ngẫm lại, nếu ở cái niên đại này chọn một người để kết hôn, Thẩm Khang Bình thật đúng là lựa chọn không tồi, hắn đối tốt vói cô như nào thì không cần phải nói, quan trọng là, bàn tay vàng của cô cũng không cần giấu giếm trước mặt hắn, đặc biệt là hắn còn đẹp trai như vậy.

"Ừm." Thẩm Khang Bình nghe cô hỏi, bên tai có chút nóng lên.

Hứa Thanh Thanh không vừa lòng lắm: "Ừm là có ý gì?"

"Thích."

"Thích ai?"

"Thích Thanh Thanh."

Một hỏi một đáp, Thẩm Khang Bình khẩn trương mà nhìn cô, như bị cáo chờ đợi thẩm phán tuyên án.

Lúc hắn ngượng ngùng, Hứa Thanh Thanh còn có thể truy vấn, nhưng chờ hắn nói rõ, ngược lại cô lại là người xấu hổ.

Mũi chân cô nhẹ di trên mặt đất, tầm mắt dừng ở bàn tay đnag nắm chặt tay mình.

"Thanh Thanh......" Thấy cô lại không nói, yết hầu Thẩm Khang Bình lăn lộn hai cái, vẫn nhịn không được gọi cô.

Biết hắn đang đợi mình trả lời, môi Hứa Thanh Thanh động động, cuối cùng chỉ phun ra một câu: "Để em suy nghĩ một chút." Nói xong, cô rút tay ra, đẩy hắn sang một bên vọt vào trong phòng.

Dựa lưng vào cửa phòng nhẹ thở ra một hơi, cô bước hai bước đi đến mép giường ngã xuống, ngửa đầu nhìn sẽ nóc nhà, bỗng nhiên giơ tay che mặt lại.

Ngoài cửa, Thẩm Khang Bình thấy cô chạy vào phòng đem cửa đóng lại có chút thất vọng, bất quá nghĩ đến ít nhất cô không trực tiếp cự tuyệt, càng không có biểu lộ ra cảm xúc chán ghét, lại có chút may mắn.

Tới gần giữa trưa, bà Hồ từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy cửa phòng Hứa Thanh Thanh đóng chặt, Thẩm Khang Bình ở ngoài cửa phòng đứng dựa tường.

Trong lòng bà theo bản năng nghĩ hai anh em cãi nhau, bất quá nghĩ đến bình thường quan hệ bọn họ rất tốt, lại cảm thấy không có khả năng.

Nhưng mà, chờ bà nấu xong cơm trưa kêu hai anh em ăn cơm nhìn Hứa Thanh Thanh tuy rằng ra khỏi phòng lại trước sau rũ đầu, không nhìn cũng không để ý tới Thẩm Khang Bình, tức khắc cảm thấy hai anh em thực sự cãi nhau rồi.

Bà Hồ nghĩ, hai anh em có thể có cái gì mà cãi nhau, chờ cơm nước xong thu dọn chén đũa lại nhịn không được nói: "Thanh Thanh, cháu cùng anh......"

Bà một câu còn chưa nói xong, Hứa Thanh Thanh liền có chút phản ứng hơi quá: "Chúng cháu không có gì!"

Bà Hồ có chút khó hiểu, ngay sau đó ngược lại càng thêm lo lắng, không thể không khuyên nhiều hai câu, nói tình cảm bọn họ tốt như vậy thì phải biết quý trọng vân vân.

Hứa Thanh Thanh lại hiểu lầm, cho rằng bà đã biết chuyện buổi sáng bà cô nói, đỏ thu thập chén đũa xong liền trực tiếp chạy đi.

Ngoài phòng, Thẩm Khang Bình nhìn cô chạy như bay ra, theo bản năng theo sau.

"Anh đi theo em làm gì!" Bất tri bất giác chạy đến bên dòng suối nhỏ, Hứa Thanh Thanh quay đầu trừng hắn.

Thẩm Khang Bình không hé răng, tiếp tục đi bên cạnh cô.

Hứa Thanh Thanh thấy hắn không nói lời nào, hừ nhẹ một tiếng, đá giày ra liền đi xuống suối nước.

Sau giờ ngọ nước bị mặt trời phơi đến ấm áp, vừa không quá lạnh cũng sẽ không quá nóng, ngâm ở bên trong thập phần thoải mái.

Hứa Thanh Thanh dẫm lên cục đá đáy sông chậm rãi đi, tâm tình không tự giác bình như cũ.

Thẩm Khang Bình yên lặng mà theo ở phía sau, chỉ là nhìn cô thôi trong lòng đã cảm thấy vui mừng.

"A ——"

Lúc Hứa Thanh Thanh nhịn không được đi nhanh một chút, bỗng nhiên dẫm trượt, lúc sắp té ngã cô vô ý thức hô nhỏ một tiếng.

Thẩm Khang Bình đi theo phía sau muốn kéo cô lại nhưng không kịp, cuối cùng chỉ có thể dùng chính mình làm đệm lưng.

Thẩm Khang Bình ôm cô "Bùm" một tiếng ngã vào suối nước, bọt nước tung tóe làm hai người bị ướt.

Cũng may suối cũng không sau, chỉ có Thẩm Khang Bình lót phía dưới bị ướt, Hứa Thanh Thanh được hắn bảo vệ trong ngực chỉ bị dính chút bọt nước.

Hai người không tự giác đối diện nhìn nhau, nhờ nước suối làm bình tĩnh trở lại, Thẩm Khang Bình mở miệng trước: "Không có việc gì đi?"

Hứa Thanh Thanh nhìn trong đôi mắt sâu của hắn chỉ nhìn thấy chính mình, cảm thấy hắn có chút ngốc, hắn lót ở phía dưới, cô sao có thể có việc gì.

Cô lắc đầu, nghĩ đến đáy suối có không ít cục đá, chống ngực hắn ngẩng đầu: "Anh không bị thương chứ?"

"Không sao." Thẩm Khang Bình có chút hưởng thụ sự quan tâm của cô, giờ phút này chẳng sợ ngã thêm hai cái hắn đều cam tâm tình nguyện.

Từ vẻ mặt của hắn cô cũng không nhìn ra cái gì, Hứa Thanh Thanh chống vào ngực hắn chuẩn bị đứng lên lại nói.

Nhưng mà, cô mới dậy được một nửa, bỗng nhiên bị người dưới thân ôm eo ngồi xuống.

Phía trước đột nhiên bị ngã cũng không chú ý chuyện khác, lúc này ngã trở lại trong lòng ngực hắn lần nữa, cảm nhận được hormone nam tính trên người hắn, mặt Hứa Thanh Thanh có chút nóng.

"Anh muốn làm gì?" Tay Hứa Thanh Thanh đặt lên cơ ngực rắn chắc của hắn, tim đập có chút nhanh.

Thẩm Khang Bình chỉ là cảm thấy cảm giác ôm cô rất thích, mới nhất thời nhanh tay ôm cô, lúc này bị cô trừng mắt, tức khắc có chút hoảng loạn.

Hắn theo bản năng ôm cô ngồi dậy, sau đó hỏi: "Em đã suy nghĩ xong chưa?"

"Anh tưởng như nướng gà chắc! Nào có nhanh như vậy." Hứa Thanh Thanh theo bản năng nói dỗi một câu.

Nói xong, thấy hắn ủy khuất nhìn mình, lại có chút mềm lòng, cô khụ một tiếng nói: "Ngày mai cho anh câu trả lời."

"Được!" Thẩm Khang Bình lập tức cao hứng, nhìn người đnag trong lòng mình, không nhịn được hôn một cái lên má cô.

Hứa Thanh Thanh không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên thơm mình, diuf chỉ à một nụ hôn rất nhẹ trên mặt, cũng làm cả khuôn mặt cô như bị thiêu cháy, ngay sau đó đẩy hắn ra đứng dậy chạy mất.

Bị ném lại trong suối ngay từ đầu hắn có chút sợ mình chọc giận cô, nhưng ngay sau đó hồi tưởng lại xúc cảm vừa rồi vừa mềm mại lại thơm, lại nhịn không được ngây ngô cười lên, nào còn có bộ dáng của đoàn trưởng.

Bên kia.

Bà cô rời khỏi Hứa gia, ăn cơm trưa xong, đã bị một đám người lôi kéo đến cây đại thụ đầu thôn nói chuyện phiếm.

"Thế nào? Sự tình thành công không?"

"Hai đứa nhỏ nói như thế nào?"

"Thanh Thanh lớn lên xinh đẹp như vậy, nhóc Thẩm khẳng định thích."

Chờ mọi người mồm năm miệng mười hỏi xong, bà cô mới không nhanh không chậm nói: "Tôi thấy hai đứa nhỏ hẳn là đều có ý kia, chỉ là bỗng nhiên bị tôi vạch trần, còn có điểm ngượng ngùng, chờ xem, chúng ta sớm muộn gì cũng có thể uống rượu mừng của hai đứa."

"Thiệt hay giả vậy?"

"Ánh mắt của tôi bà còn chưa tin, lúc trước tôi còn làm mối cho cả anh bà đó."

"Aiz, nếu là thật thì tốt, chúng ta cũng không cần lo lắng cho Thanh Thanh."

"Cũng đúng, lúc trước tôi vẫn luôn tính toán tìm đối tượng thích hợp cho Thanh Thanh, kết quả phát hiện mấy tên nhóc thôn chúng ta thật đúng là không xứng với con bé, nơi xa hơn, lại sợ người ta khi dễ con bé, như bây giờ thật tốt."

Một đám người trò chuyện, càng nói càng hăng hái, thậm chí bắt đầu thương lượng việc hôn nhân cần chuẩn bị những gì.

Cũng may, Hứa Thanh Thanh cũng không biết các cô các bà trong thôn đã an bài rõ ràng chuyện hôn nhân của mình, nếu không sợ là tới cửa cũng không dám đi ra.

Bất quá, chuyện giữa trưa ở bên suối cũng đủ khiến cô ngại ngùng, cơm chiều cũng không ăn nhiều.

Chờ buổi tối đi ngủ, cô ngủ đến nửa đêm bỗng nhiên bị đói tỉnh, nằm ở trên giường xoay tới xoay lui cũng không ngủ được.

Nếu ngủ không được, cô dứt khoát ngồi dậy, mở giao diện cơm hộp lên.

Trong nhà có người nấu cơm, Hứa Thanh Thanh ăn rất ít cơm hộp, bây giờ mở ra, nhìn cái gì cũng muốn ăn.

Bất quá buổi tối, cô cũng không dám ăn quá nhiều, cuối cùng chỉ đặt một ly pudding caramel trà sữa cùng một túi gà chiên.

Gà mới chiên vàng ruộm, ăn lên ngoài giòn trong mềm, thập phần ngon miệng, chấm với sốt cà chua, càng thêm mỹ vị.

Cô ăn một miếng thịt gà lại uống một ngụm trà sữa, chút rối rắm trong lòng lập tức ném tới chín tầng mây.

Ăn ngon thật!

Đại khái là đã lâu không ăn gà chiên, Hứa Thanh Thanh càng ăn càng cảm thấy ngon.

Bất quá cô ăn ít, ăn rồi uống trà sữa, trà sữa uống hết rồi, gà chiên lại còn thừa một nửa, bụng đã no rồi.

Thời tiết này, gà dư lại để tới ngày mai phỏng chừng sẽ hỏng, không muốn lãng phí lương thực Hứa Thanh Thanh định đi đi dạo trong viện, đỡ no một chút lại ăn tiếp.

Cô nhẹ tay, nhẹ chân đi tới cửa, mở cửa ra, lại thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên.

"Tối anh không ngủ, ngồi xổm ở đây làm gì?" Nếu không phải cô cầm đèn dầu kịp thời thấy rõ người ngồi xổm ngoài cửa chính là Thẩm Khang Bình, nói không chừng trong nháy mắt mở cửa đã hét lên.

Thẩm Khang Bình đứng dậy, giơ tay đến trước mặt cô.

Trên tay hắn có một cái đồng hồ, là quà sinh nhật năm trước Hứa Thanh Thanh tặng hắn.

Hứa Thanh Thanh theo bản năng nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn 12 giờ.

Cô còn chưa kịp hiểu ý tứ của hắn, liền nghe hắn nói: "Em nói hôm nay sẽ cho anh câu trả lời."

Sau 12 giờ chính là một ngày mới, hiển nhiên là hắn gấp gáp, không chờ nổi muốn biết đáp án, cho nên buổi tối liền không ngủ ngồi xổm ngoài cửa.

Hứa Thanh Thanh nhìn người trước mặt, nhất thời cũng không biết nói cái gì, một lát sau mới nói: "Nếu em không ra ngoài, anh định ngồi xổm ở đây tới sáng?"

Thẩm Khang Bình không hé răng, nhìn dáng vẻ xác thật là định như vậy.

"Anh có thấy mình ngốc không hả!" Hứa Thanh Thanh mắng một câu, đem túi gà chiên trong tay cho hắn, "Anh giúp em ăn hết chỗ này trước đã."

Thẩm Khang Bình giống nh nghe được chỉ thị của lãnh đạo, nhận lấy liền cúi đầu ăn ngay.

Đổi thành bình thường, hắn khẳng định sẽ hưởng thụ gà chiên thơm ngon, nhưng lúc này, tâm tư lại toàn không đặt ở gà chiên.

Mấy mồm giải quyết xong nửa túi gà chiên, hắn ngẩng đầu nói: "Anh ăn xong rồi."

Hứa Thanh Thanh đối diện với ánh mắt chuyên chú mang theo một tia thấp thỏm của hắ, nghĩ đến hành vi ngớ ngẩn ngồi canh ở cửa của hắn, tâm bỗng nhiên mềm xuống.

Chỉ là, hiện tại cô cũng không biết phải nói cái gì, do dự hai giây, cô dứt khoát nhón mũi chân hôn môt cái vào khóe môi hắn, dùng hành động trả lời.

Hôn xong, Hứa Thanh Thanh thấy cả người căng như đầu gỗ, nhấp môi chạy vào phòng, dựa vào ván cửa bình phục nhịp tim của mình.

Thẳng đến khi cửa phòng trước mặt đóng lại, mang theo cả ánh sáng và cô đi mất, Thẩm Khang Bình mới phục hồi tinh thần, vui sướng tràn đầy trong lòng.

Nếu không phải còn một tia thanh tỉnh, hắn thậm chí tưởng muốn hét to biểu đạt tâm tình của mình lúc này.

Bất quá, một lát sau, hắn nghĩ đến cô cũng không trả lời cụ thể, lại có chút lo được lo mất, sợ mới vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.

"Thanh Thanh......"

Hắn bỗng nhiên bổ nhào lên cửa, làm Hứa Thanh Thanh đang dựa vào ván cửa thiếu chút nữa ngã xuống.

"Đã đêm rồi, anh còn không đi nghỉ ngơi." Hứa Thanh Thanh đứng vững, ngữ khí hơi bực mình.

Người ngoài cửa thật cẩn thận hỏi: "Em...... em đồng ý rồi sao?"

Thật là đồ ngốc!

Cô đã làm chuyện rõ ràng như vậy hắn còn muốn hỏi mấy câu vô nghĩa, Hứa Thanh Thanh ở trong lòng lẩm bẩm một câu, ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Đồng ý rồi, đồng y rồi, anh nhanh đi đi, đêm khuya anh không ngủ em còn muốn ngủ!"

Nhận được câu trả lời rõ ràng, nháy mắt Thẩm Khang Bình cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, trong má lúm đồng tràn đầy ngọt ngào.

"Thanh Thanh, anh rất vui...... Anh không quấy rầy em nghỉ ngơi, em mau đi ngủ đi." Dựa vào trên cửa biểu lộ tâm tình của mình một hồi, Thẩm Khang Bình mới lưu luyến không rời nói.

Hắn thậm chí có chút hối hận, mới vừa rồi lúc cô hôn mình lại không giữ chặt, bằng không lúc này tốt xấu còn có thể ngắm cô một chút.

"Anh đi nhanh đi."

Lời nói là nói như vậy, Hứa Thanh Thanh lại không phát hiện, lúc này trên mặt mình lại tràn đầy vui vẻ.

Chờ nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, lúc này Hứa Thanh Thanh mới yên tâm tắt đèn một lần nữa nằm lên trên giường.

Bụng tuy rằng no rồi, nhưng lúc này cô lại vẫn không ngủ được.

Đổi thành mấy ngày trước, cô vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, quan hệ của cô cùng Thẩm Khang Bình sẽ đột phá theo phương diện này.

Thế sự cũng thật kỳ diệu......

Hứa Thanh Thanh trở mình, trong lòng cảm thán, đồng thời rốt cuộc vẫn cảm thấy vui vẻ hơn.

Ngày kế tiếp, Thẩm Khang Bình cứ theo lẽ thường rời giường, hơn nữa thoạt nhìn nét mặt toả sáng, sáng sớm đã làm xong hết mọi việc trong nhà.

Bà Hồ thấy vậy, không khỏi nhìn hắn nhiều hơn, sau đó cười hỏi: "Đây là gặp chuyện tốt gì vậy?"

Thật ra Thẩm Khang Bình cũng muốn nói cho bà, lại sợ Hứa Thanh Thanh biết sẽ bực hắn, cuối cùng chỉ là cười mà không nói.

Bà Hồ cũng không đào bới đến tận cùng, một mặt đi vào phòng bếp làm cơm sáng, một mặt bảo hắn gọi Hứa Thanh Thanh dậy.

Thẩm Khang Bình đi tới trước cửa phòng Thanh Thanh, nghĩ đến tối hôm qua cô nói đồng ý làm đối tượng của mình, còn hôn mình, tim đập có chút nhanh hơn, sau tai cũng có chút ửng đỏ.

"Thanh Thanh......" Hắn gõ nhẹ cửa, phát ra thanh âm yếu ớt như muỗi.

Với âm lượng này, muốn gọi người ngủ say bên trong tự nhiên là không có khả năng.

Thẩm Khang Bình nhẹ kêu hai tiếng, nghĩ đến khả năng tối hôm qua cô ngủ muộn, không nỡ kêu nhiều.

Chờ bà Hồ làm xong cơm sáng, thấy cô còn chưa dậy, không tránh được hỏi nhiều hai câu.

"Dù sao cũng không có việc gì, để con bé ngủ nhiều một chút đi." Thẩm Khang Bình nói.

Ngẫu nhiên ngủ nướn mà thôi, cũng không có gì, nghe hắn nói, bà Hồ không nói cái gì nữa, chỉ là lúc cơm nước xong chuẩn bị ra cửa lại dặn: "Cũng đừng để con bé ngủ quá muộn, bằng không bỏ cơm sáng hại dạ dày."

Thẩm Khang Bình tự nhiên gật đầu đáp ứng.

Ngày phơi ba sào, Hứa Thanh Thanh rốt cuộc tỉnh lại, cô ngáp một cái rồi rời giường, đẩy cửa ra liền nhìn thấy người ngồi ở ngoài cửa phòng.

Cô có chút bị dọa nhảy dựng: "Không phải tối hôm qua anh không về phòng chứ?"

Thẩm Khang Bình tự nhiên vội lắc đầu, sau đó đưa cốc nước và bàn chả đánh răng đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Xác định hắn không ngây ngốc ở ngoài cửa cả đêm, Hứa Thanh Thanh yên lòng nhận cái cốc đi ra sân đánh răng.

Cô mới vừa đánh răng xong, Thẩm Khang Bình lại đem khăn lông ướt cho cô, chờ cô rửa mặt xong, cơm sáng ấm áp trong nồi cũng đã được đặt lên bàn.

"Nhiều như vậy, em ăn không hết." Hứa Thanh Thanh nhìn một chén cháo đậu xanh lớn và một đĩa bánh trứng bà Hồ để lại cho mình, lập tức nhìn về phía người bên cạnh.

Vì thế Thẩm Khang Bình lại lấy một cái chén tới, ăn sang cùng cô.

Chờ hắn lấy bớt một nửa chén cháo, lúc này Hứa Thanh Thanh mới bưng chén lên, một bên ăn một bên hồi tưởng biểu hiện sáng nay của hắn, trong lòng thấy rất vừa lòng đồng thời lại có chút ngọt ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play