Editor: Thienyetkomanhme

Cuối năm 1978, chính sách cải cách mở cửa bắt đầu chính thức được thực thi.

Từ đây về sau, quốc gia biến chuyển từng ngày.

Hứa Thanh Thanh nhìn tổ quốc càng ngày càng trở nên tốt đẹp, đặc biệt trong đó còn có sự tham dự của cô, trong lòng vô cùng tự hào.

Trong khoảng thời gian này, niên đại này có rất nhiều cơ hội tốt để kiếm tiền nhưng cô đối với chuyện buôn bán thật sự không có hứng thú, chỉ dùng tiền trong tay mua mấy căn tứ hợp viện và phòng ở Bắc Kinh.

Có chỗ đất này, mặc dù tương lai có chỗ cần dùng gấp, tùy tiện bán một cái cũng đủ dùng.

Lại đến cuối năm, khó lắm Thẩm Khang Bình và Hứa Thanh Thanh đều có thời gian rảnh, vì thế mang theo con cùng đến trung tâm thành phố đặt mua hàng tết.

Với quân hàm của Thẩm Khang Bình, tự nhiên không thiếu xe, buổi sáng, anh tự mình lái xe mang theo vợ con ra cửa.

Con gái bọn họ đã sắp ba tuổi, nhìn ngọc tuyết đáng yêu, được Hứa Thanh Thanh ôm vào trong ngực, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ngoài cửa sổ.

Bên ngoài bây giờ đúng là một mảnh băng thiên tuyết địa, con bé nhìn một hồi liền không có hứng thú nữa, quay đầu tới tìm anh trai chơi.

Mộc Mộc đã học tiểu học thoạt nhìn giống như ông cụ non, bất quá đối với em gái lại rất có kiên nhẫn.

Có bé chơi cùng em gái, Hứa Thanh Thanh bớt lo không ít, chỉ ở một bên nhìn hai con.

"Không ngậm tay." Mộc Mộc cầm ngựa gỗ chơi với em gái một hồi, thấy em lại nhịn không được mút tay, nhíu mày nói.

Bé con bỏ tay ra, lại là nhìn chằm chằm túi của anh trai: "Không ăn tay, anh cho em kẹo ăn."

Đối với, Mộc Mộc vẫn rất hào phóng, bất quá lại nhìn về phía mẹ trước: "Mẹ, hôm nay em gái chưa ăn kẹo, con có thể cho co em ăn một cái không?"

Hứa Thanh Thanh cười gật đầu, Mộc Mộc lại bóc một cái kẹo bón cho cô.

"Anh a ——" bé con nhìn chằm chằm vào anh trai, thấy anh bóc kẹo xong lại đưa cho mẹ, một bên há mồm một bên chỉ vào miệng mình, sợ anh quên mình.

"Niếp Niếp đúng là con mèo tham ăn." Thấy nước miếng con gải chảy ra khóe miệng, Hứa Thanh Thanh lấy khăn tay lau cho bé.

Mộc Mộc thấy em gái trông mong mà nhìn mình, vội vàng bóc một cái kẹo khác đút cho bé.

Niếp Niếp ăn đến vui vẻ, lập tức cười rộ lên, ngay sau đó nhào về phía anh trai hôn lên trên mặt anh.

"Con nha, nước miếng đều bôi hết lên trên mặt anh." Hứa Thanh Thanh một bên che chở con gái một bên cười nói.

Thẩm Khang Bình nhìn qua kính chiếu hậu thấy vợ con hoà thuận vui vẻ, thật ra có chút hối hận tự lái xe.

"Kẹo của ba đâu?"

Nghe ba nói, Mộc Mộc đang định ăn viên kẹo cuối cùng trong túi, hơi dừng lại, ngay sau đó nói: "Ba lớn như vậy còn ăn kẹo!"

Thẩm Khang Bình quay đầu, ra vẻ ủy khuất mà nhìn vợ.

Hứa Thanh Thanh cười từ trong túi lấy ra một viên kẹo, thò người qua nhét vào trong miệng anh, lúc ngồi xuống còn thuận tiện hôn trộm một cái lên khóe môi anh.

Anh tức khắc cười rộ lên, trong nháy mắt má lúm đồng tiền như có mật.

Xe tiếp tục đi không bao lâu, rốt cuộc tới trung tâm thành phố.

Thẩm Khang Bình tìm một chỗ đỗ xe, một bên ôm con gái, một bên nắm tay vợ.

Còn con trai, đã lớn như vậy anh cảm thấy đã có thể tự đi.

Nhưng mà Mộc Mộc mới không làm thế đâu, tự mình nắm tay còn lại của mẹ.

"Trên đường thật náo nhiệt." Đã rất lâu Hứa Thanh Thanh không đi dạo phố, lúc này nhìn thấy rất nhiều cửa hàng trên đường, thậm chí còn có thể nhìn thấy tiệm cắt tóc, uốn tóc, trong lòng có chút cảm thán.

Thẩm Khang Bình tán đồng gật đầu, giây tiếp theo Niếp Niếp đã bị hồ lô ngào đường ở ven đường hấp dẫn: "Ba mua!"

"Vừa mới ra ngoài liền biết mua ăn." Hứa Thanh Thanh nhẹ sờ đầu nhỏ của con gái, lại lần nữa cảm thấy, lúc bầu con bé mình ăn nhiều như vậy, khẳng định là chịu ảnh hưởng từ bé.

"Mẹ tốt nhất." Niếp Niếp lập tức nắm tay mẹ mà làm nũng.

Khó có dịp dẫn con đi chơi, Hứa Thanh Thanh tự nhiên sẽ không cự tuyệt, trực tiếp mua ba cây về, cho hai con, chính mình cũng cầm một cây ăn.

Cô chỉ ăn chút cho vui, ăn một viên liền không còn hứng thú, vì thế trực tiếp đưa đến bên miệng Thẩm Khang Bình.

Đã sớm có thói quen thay cô giải quyết đồ ăn dư lại, Thẩm Khang Bình trực tiếp há mồm ăn, không bao lâu liền ăn xong mấy viên đường hồ lô còn lại.

"Ba ăn!" Niếp Niếp ở trong lòng nhìn thấy ba không có hồ lô ngào đường, mẹ đưa hồ lô của mình cho ba ăn, vì thế cũng giơ lên phần của mình.

Thẩm Khang Bình nhìn con gái, tâm đều hóa thành nước, tự nhiên sẽ không ăn của bé.

Anh đang muốn cự tuyệt, lại bị Hứa Thanh Thanh ở bên tai nhắc nhở một câu: "Anh ăn giúp con bé mấy cái, bằng không con ăn nhiều như vậy không tốt."

Thẩm Khang Bình lúc này mới cúi đầu, một ngụm cắn hết hai viên hồ lô.

Một nhà bốn người đều có dung mạo xuất sắc, đi trên đường, không tránh được sự chú ý của người ta, người bán hàng rong ở ven đường đều nhịn không được mời thêm mấy câu.

"Mẹ, mèo mèo!"

Hứa Thanh Thanh nghe giọng con gái, quay đầu liền nhìn đến một sạp bán đồ chơi.

"Đây là tiểu hổ." Sửa đúng cho con gái, cô dứt khoát đi qua chọn một con hổ bông đưa cho con gái.

Thịt, đồ ăn linh tinh lúc trước đã mua không ít, lần này kỳ thật cũng không có quá nhiều đồ vật cần mua, vốn dĩ chính là mang con đi dạo, cho nên gặp được thứ bọn nhỏ cảm thấy hứng thú liền mua một ít.

Đi dạo một buổi sáng mua được không ít đồ, nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ, trong lòng Hứa Thanh Thanh cùng Thẩm Khang Bình đều thực thỏa mãn.

Chờ đến giờ cơm, một nhà bốn người tìm một tiệm cơm.

Được phục vụ nhiệt tình đón tiếp, lại gọi một bàn đồ ăn phong phú, Hứa Thanh Thanh không khỏi nhớ tới cảnh tượng trước kia ăn ở tiệm cơm quốc doanh.

Khi đó người phục vụ không nhiệt tình như vậy, thậm chí đồ ăn đều hạn định doanh số cung ứng, tới chậm liền không có.

"Cười cái gì?" Thẩm Khang Bình rót ly trà cho cô, hỏi.

Hứa Thanh Thanh cười kể lại, Thẩm Khang Bình cũng nhớ lại, trong lòng cũng có chút cảm thán.

Đại khái là bên ngoài cơm vĩnh viễn ngon hơn ở nhà, buổi trưa hai đứa nhỏ ăn rất ngon lành.

Cơm nước xong, xác định không còn gì muốn mua, Thẩm Khang Bình và Hứa Thanh Thanh mang theo con đi công viên.

Phong cảnh công viên không tồi, có một vài trò chơi, một nhà bốn người thuê thuyền, lại mang hai đứa nhỏ chơi một vòng mới định về.

"Mẹ, lần sau con còn muốn chơi tiếp!" Rời khỏi công viên, Niếp Niếp lưu luyến không rời, nói.

Hứa Thanh Thanh tự nhiên sẽ không cự tuyệt, vuốt đầu bé nói: "Được."

Chờ lên xe chuẩn bị về nhà, Hứa Thanh Thanh ôm con gái đã thiếp đi, nhìn qua cửa sổ ngắm đường phố bên ngoài, không khỏi lộ ra một nụ cười.

Trên đường cái xe đạp vẫn có không ít, nhưng ô tô cũng nhiều hơn rất nhiều, cách đó không xa rất nhiều người đang chờ xe buýt công cộng, hai bên cửa hàng đều thập phần náo nhiệt, trên đường nam nữ già trẻ đều tràn đầy nụ cười, hết thảy, đều biểu hiện cuộc sống đang càng ngày phát triển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play