Đã từng có một phần cơm hộp ngon lành đặt ở trước mặt, lại không biết quý trọng, thẳng tới khi đi đến những năm 60 mới hối hận không kịp, chuyện thống khổ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, nếu trời cao có thể cho tôi một cơ hội nữa, tôi chỉ muốn nói với chủ quá mấy chữ: Thêm thịt!
Hứa Thanh Thanh nằm ở trên giường, nhìn xà nhà cũ tràn ngập cảm giác năm tháng, than thở ở trong lòng.
Ục ục......
Bụng lại kêu lên lần nữa, biểu tình người trên giường càng thêm đau khổ.
Cô không phải cô gái thích khóc, nhưng lúc này, đói đến hoa mắt, trong cổ họng toàn nước chua, muốn nôn lại nôn không nổi, sinh lý cùng tâm lý đều vô cùng khó chịu, làm hốc mắt cô có chút nóng lên.
Lại nói tiếp, cuộc sống của cô ở hiện đại cũng không quá tốt, cha không thương mẹ không yêu, cho nên sớm dưỡng thành tính cách độc lập.
Nhưng mặc dù ở hiện đại không quá tốt, ít nhất cũng không bị đói, đặc biệt là trước khi xuyên qua, cô mới vừa tham gia kỳ thi đại học, chuẩn bị được xa nhà đi học đại học, từ đây trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá nhảy, có cuộc sống tự lập chân chính.
Nghĩ đến chính mình cực cực khổ khổ tiết kiệm tiền học đủ dùng đến lúc tốt nghiệp đại học, đã chuẩn bị kế hoạch cho cuộc sống đại học, còn có kỳ vọng đối với cuộc sống tương lai...... Hiện tại toàn bộ đều hóa thành bọt nước, Hứa Thanh Thanh thật sự có chút muốn khóc.
"Em gái!"
Vao lúc hơi nước tích tụ ở hốc mắt cô muốn rơi xuống, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói của thiếu niên, giây tiếp theo, một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi đã bưng chén đẩy cửa tiến vào.
Thiếu niên lớn lên vừa cao vừa gầy, ngũ quan đoan chính, khuôn mặt tuấn lãng, chỉ là màu da hơi đen cùng khí chất trên mặt không phù hợp với độ tuổi, có chút phá hư vẻ đẹp chỉnh thể của hắn.
Hắn cần thận mà bên chén sứ trong tay đi vào phòng, ngồi bên mép giường: "Em gái, ăn cơm......"
Hứa Thanh Thanh mới vừa xuyên tới đã tiếp thu được ký ức nguyên thân, biết thiếu niên này là anh trai của nguyên thân—— Thẩm Khang Bình.
Sở dĩ hai anh em nhưng khác họ, bởi vì Thẩm Khang Bình là đứa nhỏ cha Hứa Thanh Thanh mang từ bên ngoài về, cũng chính là con của chiến hữu đã mất của ông.
Cảm giác đói bụng cũng không dễ chịu, nghe được hai chữ "Ăn cơm", cô theo bản năng nhìn về phía cái chén trong tay Thẩm Khang Bình.
Trong chén đồ ăn nước nước như cháo, nhưng mà ngửi không có mùi hương của gạo thì thôi, mặt trên còn lơ lửng một tầng cặn vàng vàng, thoạt nhìn có chút vẩn đục.
Mặc dù đói đến hoa mắt, nhìn đến loại đồ ăn này, Hứa Thanh Thanh vẫn là không sinh ra một chút cảm giác thèm ăn, thậm chí trong lòng có chút bực bội.
Đột nhiên xuyên qua, bụng đói khát, cùng với đồ ăn hiện tại không giống cho người ăn, các loại cảm xúc chồng chất, cô có chút muốn phát hỏa, nhưng nghĩ đến Thẩm Khang Bình trí lực khuyết tật, cùng với người ta cũng không nợ mình cái gì, cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ đành nuốt hỏa khí xuống, quay người nhìn mặt tường dán đầy giấy báo.
Tường dán đầy giấy báothoạt nhìn rất xấu, nhưng đối với mặt tường tróc sơn mà nói, mảnh tường giấy báo xấu xấu này cũng thể hiện một tình yêu của người mẹ với con gái.
Thẩm Khang Bình thấy em gái hình như tức giận, lập tức bối rối.
"Em gái làm sao vậy? Em gái......"
Thẩm Khang Bình sắp phát khóc, rốt cuộc nhớ tới, em gái không thích mình gọi là "em gái", vì thế có chút hoảng loạn mà sửa miệng: "Em...... Thanh Thanh đừng nóng giận, anh không gọi, Thanh Thanh không tức giận......"
Giọng nói thiếu niên kỳ thật rất dễ nghe, nếu như ở hiện đại, Hứa Thanh Thanh có lẽ sẽ mừng rỡ nghe hắn nói nhiều thêm hai câu, hiện tại lại chỉ cảm thấy phiền.
Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, lại đánh thân thể hiện tại của chính mình, thiếu chút nữa ngã xuống một lần nữa, tay vịn tường mới ngồi ổn, nhắm mắt lại chậm rãi bình tĩnh lại.
Thiếu niên mới vừa nói không gọi "em gái" nữa nhưng nhìn thấy bộ dáng khó chịu của cô, hoảng loạn lại gọi "em gái, em gái".
Chờ bình tĩnh lại, Hứa Thanh Thanh mở mắt ra liền đối diện với biểu tình sốt ruột, vô thố lộ ra sự quan tâm của thiếu niên.
Đại khái là cô sinh ra trong gia đình không nhận được nhiều tình yêu thương, Hứa Thanh Thanh tuy rằng không đến mức thiếu tình cảm, lại phá lệ quý trọng tình cảm của người khác đối với mình.
"Cầm chén cho em." Hứa Thanh Thanh không phải người biết an ủi người khác, trong lòng thầm than một hơi, vươn tay về phía thiếu niên.
Thẩm Khang Bình cũng không phải bẩm sinh ngu dại, mà là lớn lên mới bị, đầu óc đại khái dừng lại ở một đứa trẻ bốn, năm tuổi, thấy em gái giống như không có việc gì, lập tức liền khôi phục gương mặt tươi cười, một bên bưng chén qua, một bên nói: "Thanh Thanh ăn, ăn xong thân thể sẽ tốt."
Hứa Thanh Thanh tiếp nhận chén, cúi đầu uống một ngụm, nước cháo nhạt nhẽo mang theo chút hương gạo còn có thể vào miệng, nhưng mà chờ cô uống một hớp lớn muốn nuốt xuống, cặn nổi trên mặt lại có chút khó nuốt.
Đây là cuộc sống khó khăn tới mức nào......
Chưa từng ăn qua món khó ăn như vậy, Hứa Thanh Thanh lại có chút cảm xúc muốn khóc, miễn cưỡng lại uống chút nước cơm cho đầy bụng, đem cháo còn lại trong chén cho thiếu niên đnag trộm nuốt nước miếng.
"Vẫn còn, Thanh Thanh ăn đi!" Thẩm Khang Bình nhìn thấy trong chén vẫn còn cháo, chịu đựng cơn thèm đưa tới trước mặt cô.
Hứa Thanh Thanh lại không phải thật sự chỉ có bảy tuổi, sao có thể không nhìn ra hắn cũng bị đói, hơn nữa cô xác thật có chút ăn không vô, vì thế nói: "Em ăn no, anh ăn đi."
Nói xong, cô nằm xuống một lần nữa.
Thẩm Khang Bình cầm chén còn định nói cái gì, thấy em gái nhắm mắt lại, lại không thể làm phiền em gái đang ngủ, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là cầm chén đi ra ngoài.
Chờ nghe được động tĩnh hắn rời đi, Hứa Thanh Thanh mới một lần nữa mở mắt ra, bắt đầu nhớ lại ký ức của nguyên thân.
Nguyên thân năm nay bảy tuổi, cũng gọi là Hứa Thanh Thanh, sinh ra ở công xã Tân Hương, thuộc đội ba thôn Dương Thụ.
Hứa Thanh Thanh là đứa nhỏ đáng thương, trước lúc sinh ra, cha cô Hứa Ái Quốc vì cứu mấy đứa nhỏ trong thôn bị rơi xuống nước mà chết, mẹ cô bởi vậy chịu kích thích mà sinh non, lúc sinh cô mới ở trong bụng chưa đầy tám tháng.
Người xưa nói "Bảy sống, tám không sống", nhưng nguyên thân được mẹ tỉ mỉ chiếu cố cùng người trong thôn giúp đỡ, cuối cùng vẫn bình an lớn lên.
Hứa Ái Quốc là quân nhân, trước khi qua đời cũng dành giụm được chút của cải, hắn lại vì cứu trẻ con trong thôn mà chết, người trong thôn đều thực chiếu cố nhà họ Hứa, lẽ ra cuộc sống nhà họ Hứa có thể trôi qua không quá tồi.
Đáng tiếc...... Từ năm trước, vùng này liền bắt đầu xảy ra nạn hạn hán, cuộc sống mọi người càng ngày càng kém, về sau, trong tay có tiền cũng mua không được lương thực.
Người trong thôn còn không lo nổi cuộc sống của chính mình, tự nhiên không có biện pháp lại đi giúp đỡ Hứa gia, hơn nữa từ khi mẹ Hứa mất chồng, tính cách cũng càng ngày càng hiếu thắng, biết cuộc sống mọi người đều không dễ dàng, cũng không chịu tiếp nhận sự trợ giúp của bọn họ, mà một bên nghĩ cách mua lương thực, một bên đi theo người ta lên trên núi tìm đồ vật có thể ăn.
Mà đúng là bởi vì đi lên núi tìm đồ ăn, nửa tháng trước mẹ Hứa ngoài ý muốn trượt chân từ trên núi ngã xuống......
Lễ tang là người trong thôn giúp đỡ lo liệu, mà nguyên chủ đại khái là mất đi mẹ quá mức thương tâm, hơn nữa thân thể vốn không tốt, cũng đi theo.
Làm một học sinh mới vừa tham gia thi đại học xong, nói tới nạn hạn hán, Hứa Thanh Thanh có thể liên tưởng tới ba năm thiên tai, nghĩ đến đã từng nhiều lần nghe người già trong nhà kể chuyện thời xưa, nói về ba năm gian nan đó, sắc mặt cô có chút trắng bệch.
Cùng lúc đó, cô cũng phản ứng lại, chén cháo mới vừa rồi uống kia vì cái sao khó uống như vậy, bởi vì vào thời kỳ đặc thù này, so với vỏ cây, vỏ ngũ cốc đều là thứ tốt, cho nên đó là hạt kê không tách vỏ mà trực tiếp ninh cháo.
Nhớ lại chuyện xưa của mấy người già, Hứa Thanh Thanh biết, loại này hạt kê không tách vỏ nấu cháo, là đồ ăn tương đối tốt thời lỳ này, bởi vì theo người già nói, bọn họ lúc không có đồ ăn, còn nghĩ cách đi trạm lương thức lấy cám trở về ăn.
Cám, mấy thức làm thức ăn chăn nuôi cho heo ăn, nhưng vì mạng sống, rất nhiều người không thể không đoạt đồ ăn củ heo.
Mấy thứ như cám, heo ăn thật ra không có gì, nhưng người ăn vào chẳng những khó nuốt, ăn xong càng không dễ dàng tiêu hóa, táo bón thì thôi, còn xuất hiện tình trạng trướng bụng, đau bụng, nhưng vì mạng sống, cũng cố mà nuốt.
Trừ bỏ cám, Hứa Thanh Thanh ngay sau đó còn nghĩ tới cỏ, cây du, đất Quan Âm...... trong lời người già.
So với người hiện đại nói giỡn là " cạp đất", người ở niên đại naft lại là bởi vì đói khát, mà không thể không thật sự ăn đất.
Hứa Thanh Thanh nghĩ đến ba năm thiên tai gian nan, lại nghĩ đến trong nhà này chỉ còn lại có mình cô cùng một thiếu niên trí lực có khuyết tật, nhịn không được rùng mình.
"Hay lắm! Mày là cái đồ không có lương tâm......"
Hứa Thanh Thanh đắm chìm ở suy nghĩ của mình, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nữ mang theo tức giận.
Cô vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng nghe trong đó có cả thanh âm vô thố của Thẩm Khang Bình, do dự hai giây, lúc này mới xuống giường đi ra ngoài.
Phòng ở Hứa gia là nhà ngói, gạch xanh Hứa Ái Quốc xây khi kết hôn, trừ bỏ nhà chính, nhà khi có hai gian phòng, ở trong thôn đã là rất tốt rồi.
Có thể nói, nếu không phải Hứa Ái Quốc qua đời, cuộc sống Hứa gia tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt, mặc dù là hiện giờ gặp hoạ, cũng không cần lo lắng chết đói.
Đại khái là phía trước có mấy ngụm nước cháo chống đỡ, Hứa Thanh Thanh trừ bỏ mới vừa xuống giường phải đỡ tường, lúc sau đã có thể chậm rãi đi.
Cô từ nhà chính ra tới, liền nhìn thấy trong viện, Thẩm Khang Bình cầm chén có chút ngây ngốc đứng đó, mà đối diện là một người phụ nữ chống eo, thoạt nhìn có chút hung ác, đanh đá.
Người phụ nữ này vừa thấy chính là không dễ chọc, Hứa Thanh Thanh không khỏi khẽ nhíu mày.
Cô còn đang suy nghĩ muốn giải quyết như thế nào, người phụ nữ kia đã nhìn thấy cô, lập tức liền đổi sắc mặt.
"Ai u, Thanh Thanh sao cháu lại đi ra ngoài? Có phải đói bụng hay không? Đã nói mà cha cháu lúc trước sao lại đem một thằng ngốc về nuôi, cũng chỉ biết ăn một mình, một chút cũng không biết chiếu cố cháu......"
Hứa Thanh Thanh nhìn người phụ nữ không giống giả vờ quan tâm, mới từ trong trí nhớ nguyên thân phản ứng lại, đây là thím Lưu, đanh đá thì đanh đá, nhưng đối với nguyên thân rất tốt.
Nghĩ đến chuyện này, cô yên lòng giải thích nói: "Thím Lưu, cháu ăn rồi, cháu ăn không vô mới để Thẩm Khang Bình ăn."
"Như vậy còn được." Thím Lưu nói xong, không trừng mắt Thẩm Khang Bình nữa, đỡ cô đi vào nhà chính ngồi xuống.
Hứa Thanh Thanh từ biểu tình của thím Lưu nhìn ra thím tựa hồ có chuyện muốn nói, trong lòng không khỏi suy đoán.
Quả nhiên, thím Lưu quan tâm vài câu về thân thể của cô, liền bắt đầu nói đến chính sự: "Thanh Thanh à, cháu còn nhỏ, anh cháu lại là tình trạng như vậy, có thể tự lo cho bản thân đã không tồi rồi, càng đừng nói tới chuyện lo cho cháu, cháu xem, nếu không...... cháu đi nhà cũ Hứa gia ở được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT