Editor: Thienyetkomanhme

Ốc đinh còn ngâm trong nước, bọn Cẩu Đản nhịn không được mỗi ngày chạy tới xem.

Rốt cuộc chờ ngâm đến ngày thứ ba, bà Hồ nói có thể nấu, Hứa Thanh Thanh mang theo bọn nhỏ đã sớm gấp không chờ nổi, cùng nhau cái đuôi ốc đin.

Có đám nhỏ ở đây, bà Hồ không cần động thủ, bà mỉm cười ở bên cạnh nhìn, chờ cắt được một chậu, liền cầm vào phòng bếp.

Gia vị linh tinh Hứa Thanh Thanh đã sớm chuẩn bị tốt, bà Hồ nhóm bếp, trước đun nóng dầu đem hành gừng tỏi xào thơm, sau đó đổ ốc đinh vào xào đều.

Xào một chút, đổ thêm nước trong, lại cho thêm bát giác, ớt khô, muối...... nước tương gia vị đầy đủ, đậy nắp lại bắt đầu nấu.

Lúc bà Hồ bắt đầu động thủ, từng đợt mùi hương nồng đậm liền bắt đầu từ phòng bếp bay ra ngoài.

"Thơm quá!"

Bọn nhỏ giống mấy con cún nhỏ hít hít cái mũi, nước miếng đều sắp chảy xuống.

"Cắt nhanh lên, cắt xong liền có thể ăn." Hứa Thanh Thanh cũng cảm thấy thơm, cúi đầu thấy một thùng cũng không còn lại bao nhieu, nhanh nhắc bọn nhỏ.

Nghe được cô nói, bọn nhỏ một bên tiếp tục ngửi ngửi, một bên đẩy nhanh tốc độ.

Cắt đuôi ốc đinh kỳ thật rất phí sức lực, cũng chính là đám trẻ con nhớ thương đồ ăn ngon không sợ đau tay, nguyện ý dốc sức.

Không bao lâu, thùng ốc đinh trên cơ bản đều bị cắt xong, dư lại một chút ốc đặc biệt nhỏ, Hứa Thanh Thanh thuận tay dùng cục đá đập nát, ném cho gà nhà mình.

Nhìn đến hai con gà ăn đến vui vẻ, Hứa Thanh Thanh cảm thấy lần sau còn có thể mò một chút về cho gà ăn.

Cô nghĩ trong lòng, rửa tay sạch sẽ, bưng chỗ ốc đinh còn lại đưa vào phòng bếp.

Bọn nhỏ sớm nuốt không biết bao nhiêu lần nước miếng đều đi theo cô vào phòng bếp, ngửi mùi thơm càng thêm nồng, có đứa thậm chí cắn cả ngón tay rồi.

"Như thế nào còn cắn tay?" Bà Hồ nhìn mấy đứa nhỏ ở ngoài cửa, không khỏi nói.

Hứa Thanh Thanh đặt ốc đinh lên trên bệ bếp, cười nói: "Còn không phải bà nấu ốc đinh quá thơm, đừng nói bọn nhỏ, cháu ngửi cũng có chút thèm."

"Cho nhiều gia vị như vậy, có thể không thơm sao." Bà Hồ nói xong, đứng dậy bưng lên một mâm đậu phộng, "Cho mấy đứa ăn trước đỡ thèm."

Hứa Thanh Thanh cười nhận lấy, cầm qua cùng bọn nhỏ ăn.

Đậu phộng xào là thơm, đổi làm ngày thường có cái này ăn, bọn nhỏ có thể rất vui vẻ, nhưng hôm nay, nghe mùi ốc đinh ốc có vị thịt, lại là nhịn không được ăn trong tay nhìn trong nồi.

Cũng may, cũng không làm cho bọn họ chờ lâu lắm, ốc đinh rốt cuộc có thể ra nồi.

Hứa Thanh Thanh không để bà Hồ động thủ, tự mình cầm lấy một cái bồn tráng men múc ốc trong nồi ra, múc một bồn đầy có cả ngọn.

"Mấy đứa nhường chỗ, chúng ta đi ra ngoài ăn."

Nói xong, cô trực tiếp dùng giẻ lau lót bồn bê đến trong viện, chỉ huy một đứa nhỏ dọn ra một cái ghế làm bàn đặt xuống, xoay người vào phòng.

Cô đi vào trong phòng, bọn nhỏ đều ngoan ngoãn vây quanh ghế dựa, cái mũi nhỏ hít hít, nhưng thật ra không ai dám động thủ lấy trước.

Hứa Thanh Thanh đi trong phòng không phải làm chuyện khác, mà là đi lấy tăm xỉa răng.

Không có biện pháp, có người ăn ốc đinh có thể trực tiếp hút, cô làm không được, nhất định đắc dùng tăm xỉa răng, bằng không sợ sặc.

Lại nói tiếp tăm xỉa răng cô lấy ra còn có chuyện xưa, không phải cô trực tiếp mua, mà là mỗi lần đăt cơm hộp, đũa cùng cái muỗng đóng gói kèm theo, nàng  mỗi lần cô đều giữ lại, tích tiểu thành đại.

"Chị nếm một con trước xem chín hay chưa." Hứa Thanh Thanh cầm tăm xỉa răng ra, bốc lên một con ốc thổi thổi, trước đưa đến bên miệng mút một ngụm, lại dùng tăm xỉa răng khều thịt ra.

"Chín không ạ?"

"Ăn ngon không ạ?"

Dưới ánh mắt chờ mong bọn nhỏ, Hứa Thanh Thanh nhai nuốt miếng thịt ốc thơm cay trong miệng, một bên ném vỏ vào cái thùng không bên cạnh, một bên nói: "Chín, các em ăn đi, cẩn thận nóng, lúc ăn nhớ vứt cái đuôi đi, cái đó không thể ăn......"

Cô dạy cách ăn ốc đinh xong, bọn nhỏ đều gấp không chờ nổi học động tác vừa rồi của cô ăn theo.

Người An huyện vẫn có thể ăn cay, bình thường đồ ăn sẽ cho chút ớt cay, thậm chí trực tiếp lấy toàn bộ ớt xanh ngâm trong một cái bình, ngâm thành ớt vừa cay vừa chua làm đồ ăn kèm.

Bất quá suy xét đến bọn nhỏ, Hứa Thanh Thanh vẫn bào bà Hồ cho ít cay, nhưng mặc dù như vậy, có đứa nhỏ ăn mấy con ốc vẫn bị cay đến thở hổn hển.

Đương nhiên, cũng có khả năng là bởi vì bọn nhỏ ăn đến quá sạch sẽ, mỗi con ốc một chút gia vị đều phải hút thật khô, cho nên mới cay như vậy.

Ốc đinh xào cay đối với bọn nhỏ quả là mỹ vị, trong cuộc đời bọn nhỏ vẫn là lần đầu ăn được hương vị như vậy, mặc dù bị cay cũng luyến tiếc dừng tay.

Hứa Thanh Thanh nhìn bọn nhỏ một đám ăn đến hăng say, không khỏi nghĩ đến chính mình khi còn nhỏ.

Bởi vì là con gái, cho nên cô vừa sinh ra đã bị ném cho ông bà, lần đầu tiên ở trên bàn cơm nhìn đến ốc đinh, vẫn là khi còn nhỏ, bà mua trở về cho ông nhắm rượu, cô đi theo ăn ké mấy con, cảm thấy đặc biệt ngon.

Dù sao cũng là đồ nhắm rượu của người lớn, cô muốn ăn nhiều khẳng định là không có, vẫn là về sau trưởng thành, chính mình trên tay có tiền mới có thể tùy tiện ăn, bất quá ăn nhiều về sau cũng chỉ thấy có như vậy, ngược lại lúc này, làm cô một lần nữa tìm về cảm giác lần đầu tiên ăn đến ốc đinh mỹ vị.

"Chị Thanh Thanh, chị xem, em trực tiếp hút được cả một con ốc ra này!"

Hứa Thanh Thanh đang nhớ về hồi ức, đột nhiên nghe được giọng Cẩu Đản, cúi đầu liền nhìn đến hắn cắn thịt ốc hưng phấn kêu lên.

"Có thể trực tiếp hút, bất quá cẩn thận một chút, đừng để sặc." Hứa Thanh Thanh nhắc nhở nói.

Sự thật chứng minh, đám nhỏ biết ăn hơn cô nhiều, một đám rất nhanh liền bỏ qua tăm xỉa răng trực tiếp hút.

Bọn họ hút hút, Hứa Thanh Thanh dùng tăm xỉa răng chậm rãi khều ăn, hoàn toàn ăn không lại bọn nhỏ.

Ốc đinh xào cay là một loại đồ ăn càng ăn càng nghiện, Hứa Thanh Thanh mang theo bọn nhỏ vây quanh ghế dựa, liền nghe tiếng vỏ ốc"Bạch bạch" ném vào thùng giòn vang, trong bất tri bất giác, đã sắp ăn sạch một chậu ốc.

Sự tự chủ của Hứa Thanh Thanh rốt cuộc tốt hơn bọn nhỏ một chút, lại ăn hai con, liền ném tăm xỉa răng vào thùng, lấy giấy lau miệng nói: "Chị không ăn nữa, dư lại các em tự chia đi."

"Chị Thanh Thanh, em có thể mang về nhà ăn không?" Cẩu Đản lập tức ngửa đầu nhìn về phía cô.

Mấy đứa nhỏ khác nghe vậy, cũng nhìn về phía cô.

Không sai biệt lắm cũng tới giờ cơm, Hứa Thanh Thanh tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Cái này nhiều dầu, lại không có nhiều chén cho bọn họ dùng, Hứa Thanh Thanh suy nghĩ một chút, đi hậu viện hái được chút lá cải trắng, rửa sạch rồi cho nhỏ đựng ốc đinh.

Chỗ ốc dư lại, mỗi đứa nhỏ cũng chỉ được chưa tới mười con, bất quá bọn nhỏ lại rất vui vẻ, vô cùng cao hứng cầm ốc đi về nhà.

Có đưa thèm ăn, trên đường trở về liền không nhịn được ăn hết ốc trong tay, thậm chí tới lá cải trắng dính gia vị cũng không buông tha, trực tiếp cho vào trong miệng gặm.

Có đứa lại mang về nhà, ví dụ như Cẩu Đản.

"Cái gì thơm như vậy?"

Cẩu Đản mới vừa bước vào cửa, người trong nhà đã nghe ngửi được mùi thơm.

Nghe được lời này, Cẩu Đản lập tức cười rộ lên: "Bà, là ốc đinh, hôm nay nhà chị Thanh Thanh làm!"

Mấy ngày gần đậy trong miệng bọn trẻ nhắc mãi ốc đinh, người trong nhà Cẩu Đản tự nhiên biết, hắn đi theo một đám trẻ con mò không ít ốc đinh, liền chờ Hứa Thanh Thanh làm cho bọn hắn.

"Trong nhà chị Thanh Thanh cháu có thứ gì tốt, sớm muộn gì cũng bị mấy đứa ăn sạch." Bà Cẩu Đản vừa nghe mùi, liền biết khẳng định dùng không ít gia vị, duỗi tay chọc trán cháu trai một chút, "Về sau đừng đòi đồ ăn chỗ chị Thanh Thanh, cuộc sống con bé cũng không dễ dàng."

"Đã biết ạ!" Cẩu Đản thuận miệng lên tiếng, mở lá cải trắng ra nâng ốc bên trong lên, "Bà mọ người nếm thử đi, ăn rất ngon."

Hương vị xác thật có chút thèm, thấy đứa nhỏ hào phóng như vậy, người trong nhà đều lại đây cầm một con ném vào trong miệng.

"Gia vị cũng thật đủ, ăn ngon, thích hợp nhắm rượu." Ông Cẩu Đản ăn xong con ốc, ngậm vỏ ốc luyến tiếc nhổ ra.

"Nhìn cái gì cũng chỉ nhớ đến rượu." Bà Cẩu Đản tức giận tiếp một câu, bất quá cũng cảm thấy ốc đinh này ăn ngon.

Cha Cẩu Đản tạp tạp miệng, căn bản ăn không dã nghiền: "Trách không được Cẩu Đản nhà chúng ta vẫn luôn nhớ thương, hương vị này, ăn đến là thèm, mẹ, nếu không ta cũng đi mò một chút trở về, mẹ làm được không?"

"Cuộc sống rảnh quá? Làm? Mày mơ ít thôi!" Bà Cẩu có thói quen tiết kiệm, mặc dù trong nhà có thể lấy ra, cũng luyến tiếc dùng nhiều gia vị như vậy làm ốc đinh.

Rốt cuộc ăn thì vui miệng, lại không no bụng.

Hứa gia, Hứa Thanh Thanh ăn xong ốc đinh kỳ thật không thấy đói bụng, bà Hồ nghe cô nói như vậy, liền lười xào rau, trực tiếp múc cơm ăn với ốc thành cơm trưa.

Hứa Thanh Thanh bưng non nửa chén cơm ăn cùng bà, liền chạy đến phòng bếp múc nước cơm uống.

Chỉ có dùng bếp củi nấu cơm, mới có nước cơm uống.

Người trong thôn có lẽ uống nhiều quá nên không hiếm lạ, Hứa Thanh Thanh lại rất thích, mỗi lần cơm nước xong đều có thể uống một chén lớn.

"Ốc xào cay xác thật ăn ngon, nhưng mà thật phí gia vị, chỗ nước sốt còn lại giữ lại ngày mai nấu mì ăn?" Bà Hồ chờ bưng nước cơm ra liền nói.

Hứa Thanh Thanh nhìn trong bồn có một tầng nước sốt màu đỏ, thiếu chút nữa sặc cả nước cơm.

Tiết kiệm là chuyện tốt, nhưng dùng nước này nấu mì, cô không muốn nếm thử, buổi sáng, không muốn ăn món khẩu vị nặng như vậy, cũng tưởng tượng không tới nấu mì sẽ ra hương vị gì.

"Bằng không nấu cùng với đậu phộng? Hoặc là thêm chút đậu tương cũng được ạ." Hứa Thanh Thanh đề nghị nói.

Bà Hồ cảm thấy cô đề nghị hợp lý hơn, trực tiếp gật đầu đồng ý.

"Vậy dứt khoát nấu nhiều chút, cháu đưa cho mọi người trong thôn." Hứa Thanh Thanh nghĩ, lại nói.

Bà Hồ nghe được lời này, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, rốt cuộc người trong thôn đều khá tốt, không chỉ chiếu cố Hứa Thanh Thanh, đối với bà cũng thực khách khí hữu hảo, một chút không bài xích bà là người ngoại lai.

Nói làm liền làm, buổi chiều Hứa Thanh Thanh cầm quyển sách đi ra cửa, bà Hồ liền ở nhà rửa sạch sẽ đậu phộng, đậu tương, sau đó dùng nước sót xào ốc pha loãng nấu một nồi to trên lửa nhỏ.

Hứa Thanh Thanh mới ra cửa trời liền sầm lại, cô tức khắc bỏ mũ rơm xuống để sau gáy.

Thôn dân ở ngoài ruộng bắt đầu tan tầm nhìn thấy cô tới, đều ngẩng đầu chào hỏi, có người còn cảm ơn đồ ăn ngon cô cho bọn trẻ nhà mình, nói là làm phiền cô.

"...... Là tại cháu muốn ăn ốc đinh, thuận tiện mang theo bọn nhỏ mò ốc rồi nấu một chút mà thôi." Hứa Thanh Thanh thấy bọn họ khách khí như vậy, nhanh nói.

Cô nói rõ ràng là lời nói thật, cố tình mọi người còn cảm thấy cô đang khách khí, mỗi người đều nói cô về sau đừng chiều bọn nhóc nhà mình.

Một miếng đất cách đó không xa, Lưu Tuyết ngẩng đầu nhìn cô gái đứng ở bờ ruộng đang cười nói cùng các thôn dân, trong lòng thập phần khó chịu.

Hai ngày này, cô đã biết tên cô gái đó, càng biết cô ta không cần xuống đất làm việc, chỉ cầm quyển sách ghi lại công điểm của mọi người là được.

Nghĩ đến chính mình một cô gái thành phố hiện tại làm việc mệt chết mệt sống ở ngoài ruộng, cô ta lại nhẹ nhàng như vậy, trong lòng Lưu Tuyết cảm thấy không cân bằng.

Hứa Thanh Thanh ở ruộng ngây người một hồi, ghi lại công việc của mọi người buổi liền đi tới "Phòng học" dạy học cho bọn Cẩu Đản, thẳng đến khi tan tầm, mới một lần nữa cầm quyển sách ra ngoài ruộng.

Trước kia mọi người tan tầm mỗi nhà sẽ phái một người đến nhà ghi điểm viên báo công điểm, nhưng Hứa Thanh Thanh nghĩ dù sao mình cũng nhàn rỗi, hà tất để mọi người chạy thêm một chuyến, cho nên trước khi mọi người ghỉ tự mình tới ghi điểm.

Cô mang theo một đám đuôi nhỏ còn chưa tới ruộng, liền nhìn thấy phía xa bà Hồ xách theo một cái thùng.

"Bà Hồ sao bà lại tới đây?" Hứa Thanh Thanh chạy chậm qua, đã ngửi thấy một mùi thơm.

"Đậu phộng, đậu tương nấu xong rồi, bà nghĩ tới từng nhà cũng rất phiền toái, dứt khoát xách ra ngoài ruộng, mọi người trực tiếp ăn." Bà Hồ còn suy nghĩ, đi tới từng nhà, sợ có người sẽ ngại nhận.

Hứa Thanh Thanh cảm thấy khá tốt, vừa lúc mọi người mệt mỏi một ngày, ngồi ăn một chút cùng nhau giải lao cũng khá tốt.

"Để cháu xách."

Cô nói, chuẩn bị nhận lấy cái thùng, bà Hồ lại không buông tay, mà cùng nhau xách.

"Oa —— lại có đồ ngon!"

Bọn nhỏ đi theo phía sau ngửi mùi thơm bay ra từ thùng gỗ, cao hứng vỗ tay.

"Bọn khỉ con này lại ồn ào cái gì vậy?"

Mọi người bận rộn ngoài ruộng đại khái là nghe được thanh âm bọn nhỏ vui cười, trên mặt không khỏi nở nụ cười.

Thùng gỗ chứa đầy ốc đinh, đậu phộng, đậu tương khá nặng, Hứa Thanh Thanh đi hơi chậm, đến bờ ruộng đã tới giờ tan tầm.

Mặt trời đã khuất núi, màu đỏ mây tía che kín khắp không trung, màu đỏ hòa cùng màu vàng cơ hồ nối thành một mảnh, tạo thành một bức tranh vẽ xinh đẹp.

"Thanh Thanh lại lấy cái gì tới?" Có người nhìn thấy Hứa Thanh Thanh xách thùng tới, cười hỏi.

Hứa Thanh Thanh nói: "Giữa trưa nấu ốc đinh thừa không ít gia vị, sợ lãng phí liền thêm chút đậu phộng, đậu tương để nấu, nấu chín rồi muốn cho mọi người cùng nếm thử ạ."

Nghe cô nói, người trong thôn sôi nổi nói cô quá khách khí, bảo cô giữ lại tự ăn.

"Nhiều như vậy, chúng cháu ăn tới bao giờ mới hết, nếu không ai tới hỗ trợ, đợi lát nữa cháu trực tiếp mang tới trong nhà đi." Hứa Thanh Thanh cười nói.

"Con bé này!" Thím Lưu cười giận cô một câu, nghe được tiếng chuông tan tầm, rửa tay xong liền tới.

Mệt mỏi một ngày, đúng lúc đói, thấy có người đi đầu, những người khác chậm rãi vây lại.

"Ha! Đây là nấu đậu phộng cùng đậu tương sao? Sao lại thơm như vậy?"

Chờ bà Hồ mở mành cỏ trên thùng ra, mọi người theo bản năng hít sâu một hơi.

"Bên trong còn có chút ốc đinh." Hứa Thanh Thanh nói xong, bảo bọn họ đừng khách khí.

Nghe mùi thơm, mọi người thật đúng là không khách khí nổi, ngươi một nắm ta một nắm bắt đầu ăn.

"Ăn ngon thật, tôi muốn nuốt cả vỏ đậu phộng."

"Tôi ăn được ốc đinh, thật ngon."

"Ăn ngon, quá thơm!"

Trừ bỏ vài người lấy một chút rồi chạy về nhà nấu cơm, tất cả những người khác đều vây quanh thùng gỗ hoặc ngồi hoặc ngồi xổm hoặc đứng mà ăn.

"Đại đội trưởng cũng lại đây nếm thử." Hứa Thanh Thanh thấy mọi người ăn ngon lành, trong lòng rất vui vẻ, quay đầu thấy đại đội trưởng đứng bên ngoài không nhúc nhích, tự mình đi qua kéo hắn tới, thuận tiện còn mời mấy thanh niên trí thức kia.

"Cảm ơn đồng chí Hứa."

Thanh niên trí thức xuống nông thôn, đã qua mấy ngày khổ sở, ngửi được mùi thơm đã sớm thèm, chỉ là ngượng ngùng đi qua, được cô mời, lúc này mới nói lời cảm ơn rồi đi lên.

Lưu Tuyết vốn không muốn ăn đồ của Hứa Thanh Thanh, nhưng làm việc một ngày bụng đã sớm kêu thầm thì, nghe mùi thơm, lại thấy người chung quanh ăn ngon lành, cuối cùng vẫn để Hạ Hồng Mai kéo qua ăn.

Mấy thanh niên trí thức ngay từ đầu còn tương đối rụt rè, đều là ăn một cái lấy một cái, chờ nếm đến mùi ngon, không tự giác học thôn dân, nắm một vốc từ từ ăn.

Dưới ánh chiều tà, từng trận gió thổi tới, người lao động một ngày ngồi vây quanh bờ ruộng ăn đậu phộng, đậu tương, ốc đinh thơm ngào ngạt, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, một ngày mệt mỏi đều được món ngon trong miệng vuốt phẳng.

Mọi người một bên ăn một bên nói chuyện phiếm, trẻ con không ngồi yên được thì chạy khắp nơi, không khí thập phần hài hòa.

Hứa Thanh Thanh rất thích bầu không khí này, thuận tay cầm ít đậu phộng chậm rãi lột ăn, trên mặt không tự giác nở nụ cười.

Một thùng thức ăn này bà Hồ làm rất cẩn thận, đậu phộng nấu đặc biệt ngon miệng, hơn nữa dùng đậu phộng non, ăn lên càng tươi mới ngon miệng.

Không riêng đậu phộng ăn ngon, đậu tương cũng rất ngon, có mấy người ăn xong đậu tương cũng ngậm vỏ nửa ngày mới bỏ đi.

"Đây là đồng chí Hứa làm sao? Hương vị thật ngon." Nam thanh niên trí thức Vương Cường nhìn thấy Hứa Thanh Thanh đang cười, nhịn không được mở lời nói chuyện.

Hứa Thanh Thanh lắc đầu nói: "Không phải, là bà tôi làm."

Quan hệ của cô cùng bà Hồ lão cốn không tồi, hiện giờ càng thêm thân không khác bà cháu ruột.

"Vậy tay nghề bà cô cũng thật giỏi, tôi ở trong thành cũng chưa ăn món ngon như vậy, đặc biệt là ốc đinh." Vương Cường giơ ốc đinh trong tay nói.

Hứa Thanh Thanh khách khí nói: "Vậy các anh ăn nhiều một chút."

Nghe được lời này, Lý Dũng cùng Hạ Hồng Mai lại đi theo nói cảm ơn, chỉ có Lưu Tuyết, thấy đồng bạn đều khách khí như vậy, nhịn không được mím môi, trong lòng suy nghĩ lại không phải cô ta làm, cảm ơn làm gì.

Bất quá rốt cuộc cắn người miệng mềm, cô rốt cuộc không nói ra, chỉ quay đầu nói cảm ơn bà Hồ.

"Đừng khách khí." Bà Hồ cười xua xua tay.

Một thùng đậu phộng, đậu tương thêm ốc đinh lớn thật sự không ít, bất quá ở đây người cũng không ít, cho nên không chờ mặt trời hoàn toàn xuống núi, liền ăn xong.

Mấy thằng nhóc liếm nước sốt trên tay, nhịn không được chép chép miệng.

Còn có người nhìn nước sốt dư lại trong thùng, hỏi Hứa Thanh Thanh cùng bà Hồ: "Hai người còn cần nước sốt này không?"

Nấu đậu phộng cùng đậu tương xong, gia vị đã bớt đi, còn chút dầu mà thôi.

Bất quá đối với người trong thôn, nước sốt này thơm như vậy, còn nhiều gia vị, lấy về tùy tiện nấu cùng cái gì cũng đều ngon.

Nước sốt này đừng nói Hứa Thanh Thanh, chính là bà Hồ cũng không muốn để lại, bởi vậy tự nhiên không hẹn mà cùng lắc đầu.

Thấy hai người không cần, người phía trước hỏi chuyện lập tức tỏ vẻ cô ấy muốn.

Những người khác ơ đây nghe vậy, cũng đi theo ồn ào lên, tỏ vẻ cũng muốn.

"Ha! Tôi không nói mấy người liền không nói, tôi vừa nói muốn mấy người cũng muốn, này tính sao đây?"

"Không phải có nhiều sao? Mọi người chia ra là được rồi."

"Dựa vào cái gì a! Tôi nói trước."

Cũng không phải nói người trong thôn thích chiếm tiện nghi, thật sự là trước kia cuộc sống quá khổ, cho nên nhìn thấy có gì ăn đều muốn mang về trong nhà.

"Được rồi!" Đại đội trưởng thấy vốn dĩ là một chuyện tốt, mọi người đều vui vui vẻ vẻ, kết quả ăn xong liền ồn ào, bảo mọi người dừng lại nói, "Ai cũng đừng lấy, giữ lại ngày mai lấy đậu phộng, đậu tương trong đội lại nấu một nồi!"

Hứa Thanh Thanh nghe dùng nước sốt này lại nấu một nồi, khóe miệng không khỏi mím một chút.

Tiết kiệm thì tiết kiệm, cũng không nên đến mức này.

Nhưng thật ra những người khác, nghe được đại đội trưởng nói, tức khắc cao hứng lên, cha Cẩu Đản còn nói: "Lại mò chút ốc đinh, ốc đinh ăn ngon, đợi lát nữa tôi đi mò!"

"Cha mày ngốc a! Ốc phải ngâm trong nước ba ngày mới có thể ăn!" Ở bên thằng bé chơi cùng Cẩu Đản nói.

"Tên nhóc thối này không biết lớn nhỏ, chú đập nát con ốc, rửa sạch thịt không phải được rồi sao."

Chuyện này rất phiền toái, cha Cẩu Đản nói xong, trong thôn thế nhưng còn có rất nhiều người hưởng ứng, hiển nhiên đều không thấy ăn đủ ốc đinh.

Hứa Thanh Thanh thật sự không nghĩ bọn họ dùng nước sốt dư lại nấu lại lần nữa, dứt khoát nhận lấy việc này.

"Vậy thì tốt quá!"

Không nói những người khác không có thời gian rỗi, có cũng không nhất định có thể nấu ngon như vậy, nghe cô nói, lập tức cao hứng tán đồng.

Đại đội trưởng thấy bọn họ đồng ý, đứng lên nói: "Hôm nay ăn đến thoải mái đi?"

"Thoải mái!"

"Sảng khoái!"

"Chính là đáng tiếc không có rượu."

"Còn muốn uống rượu, mơ đẹp ghê!"

"Nếu đều ăn thoải mái, ngày mai phải ra sức làm việc, đừng để uổng một thùng đồ ngon của Thanh Thanh, bằng không ngày mai cũng đừng muốn ăn cái gì."

"Được!"

"Không thành vấn đề."

"Đại đội trưởng yên tâm, khi nào chúng ta làm việc không ra sức."

"Đúng vậy."

Đại đội trưởng mượn cơ hội nhắc nhở các đội viên, thấy bọn họ một đám đáp ứng sảng khoái, lại nhìn về phía mấy thanh niên trí thức.

Nói thật, mấy thanh niên trí thức làm việc thật chẳng ra gì, hai nam thanh niên trí thức còn đỡ một chút, hai nữ thanh niên trí thức còn kém hơn trẻ con trong thôn.

Nghĩ bọn họ nếu vẫn luôn làm việc như vậy, đến lúc phân lương thực khẳng định không đủ ăn, đại đội trưởng nhân cơ hội này cũng nhắc nhở bọn họ: "Chú biết các cháu trước kia không trải làm những việc này, nhưng đúng là bởi vì không trải qua mới cần càng nghiêm túc học...... Các cháu phải cố gắng, bằng không tới cuối năm phân lương thực sẽ bị đói bụng.". Truyện Khác

Đại đội trưởng là một mảnh hảo tâm, nhưng nhóm thanh niên trí thức bị nói trước mặt nhiều người như vậy, biểu tình thả lỏng trên mặt nháy mắt biến mất.

Lý Dũng rốt cuộc cũng lớn tuổi một chút, biết đại đội trưởng không có ý xấu, gật đầu đáp một tiếng.

Lưu Tuyết lại không nói được, thẹn quá thành giận mà trực tiếp nhảy dựng lên, chỉ vào Hứa Thanh Thanh nói: "Dựa vào cái gì chỉ nói chúng tôi, không nói cô ta? Chúng tôi tốt xấu còn làm việc, cô ta thì sao?"

Cô đột nhiên bùng nổ, đừng nói những người khác ở đây, chính Hứa Thanh Thanh cũng sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play