An huyện năm vừa rồi trồng tiểu mạch, lúa nước tương đối nhiều, nhưng lúc này đã sớm qua vụ đông gieo lúa mì, cho nên hiện giờ ngoài ruộng trồng đậu phộng, bắp, cao lương còn có một chút hạt kê.
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, hạt giống ngoài ruộng cũng đều nảy mầm, hiện tại xem qua, một mảnh màu xanh dạt dào.
Không riêng ngoài ruộng, con đường trong thôn cùng chung quanh núi, các loại cỏ dại cũng đều một lần nữa phát triển, nơi nơi đều là một mảnh màu xanh bừng bừng.
Thừa dịp ngoài ruộng cần nước tưới tiêu, Hứa Thanh Thanh thuận tay lại dùng một phần "Mưa nhân tạo", không biết có phải vì ứng mùa hay không, trận mưa này không lớn, mà là một hồi mưa xuân kéo dài.
Mưa xuân quý như dầu, một hồi mưa xuân qua đi, hoa màu trong đất càng thêm khả quan.
Gieo trồng và thu hoạch vụ xuân đều được coi là ngày mùa, tháng tư, trường học cho học sinh nghỉ một tuần.
Nghỉ ngày đầu tiên, ăn xong cơm sáng, Hứa Thanh Thanh mang theo Thẩm Khang Bình dạo quanh thôn một vòng, nhìn thôn trang rốt cuộc có chút non xanh nước biếc, tâm tình rất vui sướng.
Trong bất tri bất giác hai anh em liền đi đến bờ ruộng, đại đội trưởng nhìn thấy bọn họ, cười hỏi: "Hôm nay không cần đi học?"
"Trường học cho nghỉ ngày mùa ạ." Hứa Thanh Thanh nói xong, nhìn mọi người bận rộn ở ngoài ruộng, không khỏi mở miệng, "Cháu có thể làm chút gì không?"
Trong thôn chia lương thực dựa trên thu hoạch, nói cách khác, dù cô không xuống đất, đến lúc đó cũng có thể được chia lương thực, chỉ là tương đối ít mà thôi.
Nói như vậy, người trong thôn cũng không muốn nuôi người ăn không ngồi rồi, nhưng Hứa Thanh Thanh là tình huống đặc biệt.
Cô chưa nói hết lời, đại đội trưởng còn chưa kịp phản ứng, người ở bờ ruộng lại mở miệng trước: "Thanh Thanh còn nhỏ, làm cái gì, về nhà đọc sách đi."
"Đúng vậy, không cần cháu làm, về nhà chơi đi."
Sang năm sau Hứa Thanh Thanh đã tám tuổi, tuổi này đặt ở trong thôn thật không tính là nhỏ, trẻ con tầm tuổi cô đã có khả năng làm không ít việc.
Người trong thôn sở dĩ nói như vậy, vẫn là cảm thấy thân thể cô không tốt, sợ vạn nhất làm việc mệt xảy ra chuyện gì thì không có lợi. Tiền trợ cấp từ trong huyện, hơn nữa lương thực trong thôn chia, như thế nào cũng đủ ăn, cho nên cảm thấy cô không cần thiết làm việc.
Trên thực tế, Hứa Thanh Thanh ăn ngon ngủ ngon, hơn nữa phía trước từ thôn lên trấn trên qua lại đã rèn luyện thân thể, mặc kệ là tố chất thân thể hay là khí sắc đều thực không tồi.
Nhưng đại khái là ấn tượng của mọi người đã khắc sâu, hơn nữa khung xương cô nhỏ, lại không dễ béo, thoạt nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, cho nên mọi người cảm thấy thân thể cô không tốt.
"Nhưng mà trường học cho nghỉ ngày mùa ạ." Cũng không phải Hứa Thanh Thanh rất muốn làm việc, chỉ là trường học cho nghỉ ngày mùa, trong thôn nam nữ già trẻ đều làm việc, bọn họ nhàn rỗi mà nhìn, thật sự có chút ngượng ngùng.
Đại đội trưởng suy nghĩ một chút rồi nói: "Này có cái gì, cháu không phải đang dạy học cho bọn Tiểu Hoa sao? Này cũng coi như là làm việc, chờ bọn họ bận xong, cháu tiếp tục dạy học cho bọn nó, một ngày chú tính cho cháu 3 điểm."
Thím Lưu đang nhổ cỏ nghe vậy, ngẩng đầu nói: "Sao lại không cần, đám khỉ con kia, dạy bọn nó biết mấy chữ cũng không dễ dàng, đây là cháu nên nhận."
Người thế hệ trước ăn qua cái khổ của việc không biết chữ, như là ông của Tiểu Hoa, kể chuyện xưa cho bọn nhỏ ki còn thuận tiện nói qua chính mình đã từng vì không biết chữ mà làm ra chuyện chê cười gì, tự giễu, đồng thời cũng là nói cho bọn họ, có cơ hội phải học tập hẳn hoi.
Đúng là bởi vì như thế, ở đây người nghe nói đại đội trưởng phải cho Hứa Thanh Thanh nhớ ba cái cm, đều không có ý kiến, rốt cuộc nhà bọn họ hài tử cũng ở đi theo học.
Cuối cùng, đại đội trưởng dứt khoát quyết định chuyện này.
Hứa Thanh Thanh phía trước chỉ là tùy tiện dạy, thấy đại đội trưởng tính điểm cho mình, tức khắc cảm thấy không thể lại giống như lúc trước.
Cùng đại đội trưởng nói một tiếng, cô mang theo Thẩm Khang Bình chuẩn bị đi tìm bọn Tiểu Hoa.
Hai anh em rời đi, người ngoài ruộng nhìn bóng dáng bọn họ, không khỏi nghị luận.
"Đừng nói, trường học thật đúng là địa phương tốt, bà nhìn hai anh em nó đi, hiện tại nhìn, không giống bọn trẻ con trong thôn, nhìn như người thành phố."
"Ai nói không phải chứ. Đặc biệt là thằng nhóc Thẩm, nếu không biết chuyện ai có thể nhìn ra hắn là đứa ngốc."
"Nói chuyện kiểu gì thế, thằng bé vốn dĩ cũng không phải đồ ngốc, chỉ là kém hơn người bình thường một chút mà thôi."
"Được được, bà ấy cũng không có ý kia."
"Chờ năm nay chia lương thực, nếu dư dả một ít, tôi cũng đưa con trai tới trường học."
"Năm nay sợ là không thành......"
Hứa Thanh Thanh cũng không có nghe được họ nghị luận, theo Thẩm Khang Bình cùng nhau đi vào sau núi.
Trong thôn, trẻ con mười mấy tuổi liền có thể xuống đất coi như nửa sức lao động, nhỏ một chút tỷ như Tiểu Hoa bọn họ cũng không nhàn rỗi, lúc này đang ở trên núi cắt cỏ heo.
"Thanh Thanh!"
"Cậu hôm nay không tới trường sao."
Sau núi, bọn nhỏ nhìn thấy Hứa Thanh Thanh lại đây, đều hơi mang theo kích động kêu lên.
Từ khi Hứa Thanh Thanh mở lớp học nhỏ ở nhà, rảnh lại dạy bọn trẻ con trong thôn, hơn nữa thường thường sẽ mời bọn họ ăn chút đồ ăn vặt, nghiễm nhiên thành đứa nhỏ đứng đầu bọn trẻ trong thôn, cô nói chuyện có khi còn có tác dụng hơn người lớn.
"Trường học cho nghỉ một tuần ngày mùa." Hứa Thanh Thanh nói xong, lôi kéo Thẩm Khang Bình cùng nhau hỗ trợ.
"Không cần, chúng tớ sắp cắt xong rồi, cậu đừng làm bẩn quần áo." Tiểu Hoa nhìn quần áo mới trên người cô nói.
Trong thôn trẻ con quanh năm suốt tháng cũng khó có một bộ quần áo mới, nhưng Hứa Thanh Thanh rốt cuộc sống ở hiện đại, mặc dù đã rất khắc chế, đổi mùa vẫn là nhịn không được mua bộ quần áo mới cho mình.
Đương nhiên, cũng do cô cao lên, quần áo nguyên thân để lại bị nhỏ.
"Không có việc gì." Hứa Thanh Thanh xua xua tay, vẫn cùng bọn họ cắt cỏ.
Chờ cắt xong cỏ heo, đám trẻ này còn phải nhặt củi, mãi cho đến buổi chiều mới có thời gian cùng Hứa Thanh Thanh học tập.
Ngày đầu tiên thì thôi, buổi sáng ngày hôm sau, Hứa Thanh Thanh còn cố ý đi trấn trên tìm bảng đen cùng phấn viết trở về, cầm sách giáo khoa lớp 1, chính thức dạy bọn trẻ trong thôn học bài.
Đại đội trưởng cùng cán bộ đại đội thấy cô nghiêm túc như vậy, khen ngợi một phen, dứt khoát đưa một cái phòng trống trong thôn cho bọn họ làm phòng học.
***
Bởi vì có Hứa Thanh Thanh, trong phạm vi bắc tỉnh, nạn hạn hán đến năm 1961 liền kết thúc, hết thảy đều chậm rãi trở nên tốt đẹp.
Còn địa phương khác, có bắc tỉnh nộp lên thuế lương làm lương thực cứu tế, tình huống cũng tốt hơn rất nhiều so với nguyên bản.
Thời gian thấm thoát, trong nháy mắt liền đến năm 1965, lúc này, Hứa Thanh Thanh đã nhảy lớp vài lần, tiến vào trường cấp 3 của huyện.
Cấp 2, Hứa Thanh Thanh còn miễn cưỡng tiếp tục mang Thẩm Khang Bình theo, nhưng trường cấp 3 yêu cầu nghiêm khắc hơn, hơn nữa theo chính sách của quốc gia, cô trọ ở trường còn có thể làm hộ khẩu, mỗi tháng được cung ứng 28 cân lương thực, có thể đi tới sở lương thực mua lương thực, cũng có thể lấy phiếu gạo ăn cơm ở trường học.
Đúng là bởi vì nguyên nhân này, cho nên lần này cô không thể mang theo Thẩm Khang Bình.
Từ khi xuyên đến, Hứa Thanh Thanh chưa bao giờ tách ra với hắn, nhiều năm như vậy, cảm tình so với anh em bình thường tốt hơn nhiều, ngay từ đầu cô còn luyến tiếc để hắn một mình ở trong trong thôn, trong nháy mắt còn từng có suy nghĩ không đi học nữa.
Sau vẫn là giáo viên khuyên cô, nói Thẩm Khang Bình lên cấp 3 cũng nghe không hiểu, đi theo cô cũng uổng thời gian, lại nói bọn họ cũng không có khả năng cả đời đều không xa rời nhau......
Tuy rằng Hứa Thanh Thanh trong lòng lúc ấy theo bản năng muốn phản bác, nhưng nghiêm túc ngẫm lại, không thể không thừa nhận lời giáo viên cũng có đạo lý, cuối cùng mới lựa chọn một mình đi học ở trong huyện.
Cũng may trường cách trong thôn cũng không quá xa, tới cuối tuần cô đều có thể về nhà một chuyến, trừ bỏ ngay từ đầu Thẩm Khang Bình náo loạn vài lần, lần nọ còn trộm đi cô vào trong huyện, về sau nhưng thật ra chậm rãi thích ứng.
Tháng tám, trường học lại cho nghỉ ngày mùa, lần này có hơn nửa tháng.
Buổi sáng hôm nay, Hứa Thanh Thanh ngồi ở trong phòng học, không đợi giáo viên nói nghỉ, tâm đã bay về trong thôn.
Cũng may, đại khái giáo viên cũng lý giải tâm tình bọn họ, lại dặn dò vài câu sau liền tuyên bố nghỉ.
Hứa Thanh Thanh rời khỏi phòng học, lập tức quay về ký túc xá đi thu thập đồ vật.
"Thanh Thanh, muốn về nhà tớ chơi không?"
"Thanh Thanh cùng tớ về nhà đi, mẹ tớ hôm nay sẽ làm cá chua ngọt, ăn rất ngon."
Trong ký túc xá nữ sinh nhìn thấy cô trở về, sôi nổi mời.
Tuổi tác Hứa Thanh Thanh đặt ở toàn trường là nhỏ nhất, mặc kệ là giáo viên hay bạn học, ngày thường đều sẽ phá lệ chiếu cố cô.
Tuy rằng Hứa Thanh Thanh không cần chiếu cố đặc biệt, nhưng đối với ý tốt của người khác, cô vẫn lĩnh, đối đãi với mọi người cũng rất tốt, thường thường sẽ cho bọn họ chút đồ ăn ngon.
"Không được, tớ phải về nhà, lần sau đi." Hứa Thanh Thanh nhanh nhẹn thu thập xong đồ vật, phất tay tạm biệt các cô.
"Lần nào cậu đều nói như vậy."
Biểu tình Hứa Thanh Thanh có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Chờ tớ trở lại mang đồ ăn ngon cho các cậu."
Cũng không phải cô không muốn đi, thật sự là lần trước trở về đã nói cho Thẩm Khang Bình thời gian được nghỉ, lo lắng vạn nhất không kịp thời trở về, hắn lại chạy đến trong huyện.
Lúc trước cô vừa vào trong huyện học, Thẩm Khang Bình liền chạy tới một lần, hắn thật đúng là tìm được trường học, bất quá cả người đều chật vật vô cùng, hơn nữa cũng không vào được cổng trường.
Nếu không phải bác trông cửa cảm thấy kỳ quái, qua hỏi một câu thì không biết hắn còn muốn ngây ngốc chờ ở trường học bao lâu.
Nghĩ đến lần đó, hắn một thân chật vật, nhìn đến cô thì giống như con sói con bị vứt bỏ, Hứa Thanh Thanh liền nhịn không được khẽ lắc đầu.
Lấy ăn ngon hứa hẹn trấn an bạn ký túc xá, Hứa Thanh Thanh cầm đồ vật thành công rời đi.
Lần này kỳ nghỉ tương đối dài, cho nên đồ vật mang về hơi nhiều, từ ký túc xá rời đi, có học sinh nam thấy cô cầm nhiều đồ vật như vậy, hỏi cô cần hỗ trợ hay không.
Giai đoạn cấp ba này, đúng là tuổi dễ rung động, bất quá Hứa Thanh Thanh còn nhỏ, dù lớn lên đẹp, nam sinh trong trường cũng không có ý tưởng dư thừa, chỉ là đơn thuần muốn hỗ trợ mà thôi.
Dù vậy, Hứa Thanh Thanh cũng không đồng ý, rốt cuộc đồ vật không tính đặc biệt nặng, ở niên đại tương đối bảo thủ, vẫn là bớt một chuyện không bằng thiếu một chuyện.
Ra khỏi trường học, cô trực tiếp đi đến bến xe mua vé trở về trấn.
Hôm nay trường học được nghỉ, người trên xe đặc biệt nhiều, Hứa Thanh Thanh chịu đựng mùi khó nghỉ cùng xóc nảy, chờ rốt cuộc xuống xe, thiếu chút nữa nôn ra.
"Em gái!"
Cô mới vừa thở một hơi, liền nghe được thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu liền nhìn đến một thiếu niên mặc đồ đen tuấn lãng chạy tới phía mình.
Nhìn thấy thiếu niên giống như lại cao hơn một chút, hiện tại đã có thể nhìn thấy nét trưởng thành, Hứa Thanh Thanh theo bản năng nở nụ cười: "Sao anh lại tới đây."
"Tới đây đón em gái về nhà." Thẩm Khang Bình nói xong, vội tiếp nhận hành lý của cô.
Hứa Thanh Thanh không khách khí, đem đồ vật đều giao cho hắn xong lại hỏi: "Anh đi bộ tới hay là lái xe tới?"
"Lái xe." Thẩm Khang Bình trả lời xong, đột nhiên phản ứng lại, xoay người nhìn xe đạp bị vứt trên mặt đất.
Hứa Thanh Thanh đang muốn nói sao không thấy xe đạp, nhìn đến hành vi này của hắn liền cười lắc đầu.
"Em gái tới ngồi." Thẩm Khang Bình đem xe đẩy lại đây, vỗ ghế sau nói.
Hứa Thanh Thanh mới vừa nhảy lên, hắn liền đạp xe, xe đạp bay nhanh rời khỏi nhà ga.
Trấn trên rõ ràng so với mấy năm trước náo nhiệt hơn, Hứa Thanh Thanh ngồi trên xe đạp, nhìn đến cửa tiệm cơm nhiều hơn một sạp hàng bán bánh bao, màn thầu.
Lúc này đã sắp giữa trưa, nhìn đến tiệm cơm, cô theo bản năng hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
"Chưa." Trên thực tế, Thẩm Khang Bình cũng chưa ăn cơm sáng, biết hôm nay em gái trở về, sáng sớm cũng đã cưỡi xe đạp đến trấn trên chờ.
Kỳ thật hắn càng muốn tới trong huyện đón, bất quá từ lần đó hắn trộm theo tới trong huyện, xong việc bị cô luôn cường điệu nhắc không được làm như vậy, Thẩm Khang Bình cũng chỉ dám nghĩ thế thôi.
"Vậy chờ về nhà chúng ta cùng nhau ăn." Hứa Thanh Thanh nói xong, lại bắt đầu quan tâm tình huống hắn ở trong thôn, hỏi có người khi dễ hắn hay không.
Hiển nhiên là thời gian dài, cô đã quên lúc trước Nhị Cẩu Tử đoạt ngọt căn của cô, Thẩm Khang Bình đem người đè ở trên mặt đất đánh. Lại nói lấy thân thể cùng sức lực của Thẩm Khang Bình, thái độđối với người ngoài lại lạnh lùng, ai có thể khi dễ hắn.
Thẩm Khang Bình chờ em gái trở về, không biết có bao nhiêu vui vẻ, một bên nhanh chóng đạp xe một bên trả lời.
Ở niên đại lao động là vinh quang nhất, Thẩm Khang Bình không cùng cô đi học nữa, liền bắt đầu làm việc ở trong thôn.
Hứa Thanh Thanh tuy rằng sợ hắn mệt, nhưng nghĩ đến những người khác, thậm chí so với hắn từ nhỏ đã bắt đầu làm việc, cuối cùng vẫn chưa nói cái gì, chỉ là ở mỗi lần rời nhà, lưu lại rất nhiều đồ ăn ngon cho hắn, để hắn bồi bổ cơ thể.
"...... hiện tại anh đã lấy được số điểm cao nhất, có thể nuôi em gái, tới tết được chia thịt để cho em gái ăn." Ngữ khí Thẩm Khang Bình vui vẻ lộ ra điểm đắc ý, nói nói, còn cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
Hứa Thanh Thanh vừa nghe liền đoán được, hắn khẳng định không thể nghĩ được mấy chuyện này, tất nhiên là có người nói với hắn nên hắn nhớ kỹ.
Cô đoán không sai, cô mới vừa đi vào trong huyện học, mỗi ngày Thẩm Khang Bình đều nhớ cô, mặc dù bị kêu đi ra ngoài làm việc, tâm tư cũng không tập trung.
Đại đội trưởng phát hiện, lại nói chuyện với hắn hai câu, nhưng mặc kệ nói như thế nào, Thẩm Khang Bình đều nghe không vào.
Cuối cùng vẫn là thím Lưu khuyên được hắn, nói trong nhà chỉ có một người đàn ông là hắn, hắn nên làm việc tốt chống đỡ gia đình linh tinh.
Lời nói khác Thẩm Khang Bình không nghe vào, chỉ có câu "Kiếm điểm nuôi em gái" lập tức liền đi vào tai hắn, về sau làm việc mới nghiêm túc hơn.
Hai ngày trước, bởi vì hắn làm việc càng lúc càng nhanh càng ngày càng tốt, đã có thể lấy được số điểm cao nhất, đại đội trưởng còn cố ý khen ngợi hắn.
Lúc ấy có người khen hắn lợi hại, thím Lưu cũng thuận miệng khen hắn hiện tại có thể nuôi gia đình, nuôi em gái, hắn vẫn luôn cao hứng đến tận bây giờ.
"Nhà chúng ta có tiền, không thiếu ăn, anh không cần làm quá gắng sức, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi." Làm việc trong đất rất mệt, Hứa Thanh Thanh nghe nói hắn lấy được số điểm tối đa, vì hắn cảm thấy tự hào, đồng thời lại có điểm lo lắng thân thể hắn.
Thẩm Khang Bình thấy em gáithế nhưng không khen mình, má lúm đồng tiền biến mất, khóe miệng cũng có chút rủ xuống: "Anh có khả năng, anh không mệt."
Nghe ra trong giọng nói hắn không vui vẻ, Hứa Thanh Thanh sao lại không biết là vì sao, vội nói: "Đúng vậy, Khang Bình chúng ta có khả năng nhất, thế nhưng có thể lấy được số điểm tối đa."
Thẩm Khang Bình nghe được lời này, mới vui vẻ lại, lại nói cho cô: "Heo trong thôn đã rất béo, chờ tới cuối năm liền có thể giết thịt, đều cho em gái ăn."
Có bàn tay vàng, Hứa Thanh Thanh liền không quá thèm thịt, chỉ có hắn mới mặc kệ ăn nhiều hay ít thịt đều ăn không biết chán.
Bất quá, cô tự nhiên sẽ không nói như vậy, mà là học ngữ khí ngày thường của hắn: "Khang Bình thật tốt!"
Hứa Thanh Thanh thấy hắn bị trêu đến nóng nảy, mới cười nói: "Được rồi, chúng ta đều tốt......"
Hai anh em trò chuyện, đường về thôn đều trở nên ngắn lại, bất tri bất giác liền đến cửa thôn.
"Thanh Thanh đã trở lại!"
"Tôi đã nói nhóc Thẩm khẳng định là đi đón em gái hắn."
"Không cần đoán cũng biết, mấy ngày trước mỗi ngày hắn đều hỏi tôi hôm nay là ngày mấy, sợ quên mất."
"Thanh Thanh lại xinh đẹp hơn, nhìn càng ngày càng giống người thành phố."
"Nhóc Thẩm, đón được em gái hiện tại cao hứng đi......"
Thôn dân đang làm việc trong đất nhìn đến hai anh em đạp xe qua bờ ruộng, sôi nổi ngẩng đầu.
Lúc trước Hứa Thanh Thanh mới mười hai tuổi thi đậu cáp ba, trường trong huyện cùng trấn đều tới trường học khen thưởng, thậm chí còn có phóng viên tới đây phỏng vấn, trong thôn rất náo nhiệt, hiện giờ ở trong lòng mọi người, cô chính là phượng hoàng bay ra từ trong thôn, sớm muộn gì sẽ thành người thành phố.
Nhìn đến cô trở về, các thôn dân đều vui vẻ.
Hứa Thanh Thanh lần lượt chào hỏi cùng mọi người, từ lời mọi người nói nghe ra Thẩm Khang Bình hôm nay chạy tới tiếp đón cô cũng không có xin nghỉ, chạy nhanh tới chỗ đại đội trưởng xin lỗi hộ hắn.
"Này có cái gì, nhóc Thẩm làm việc lợi hại, hai ngày là có thể bổ sung kịp, hôm nay coi như là cho hắn nghỉ."
Không nói lấy tình huống Thẩm Khang Bình, đại đội trưởng sẽ không so đo, riêng việc hắn làm việc lưu loát, đại đội trưởng cũng nguyện ý cho hắn nghỉ.
"Cảm ơn đại đội trưởng, chúng cháu đi về trước."
Hứa Thanh Thanh đi phía trước, còn để lại một bao bí đao đường mua từ trong huyện, nói là cho bọn họ ngọt miệng.
Người trong thôn nhắc mãi mấy câu bảo cô không cần khách khí như vậy, có tiền tự mình tích cóp, vẫn là một bên khen cô, một bên đem bí đao đường chia ra.
Đương nhiên, phân xong, hầu hết mọi người cũng luyến tiếc ăn, mà là bỏ vào trong túi giữ lại, chỉ có một ít người không nhịn được nếm một miếng, tự vị ngọt ngào trong miệng làm người ta làm việc đều càng ra sức hơn.
Mẹ Hổ Tử đem bí đao đường bỏ vào trong túi, nhìn bóng dáng hai anh em lái xe đạp, nhịn không được nói: "Đừng nói, hai đứa nhỏ này lớn lên đều đẹp, như còn rất xứng đôi, mọi người nói xem, chờ Thanh Thanh lớn một chút, bọn họ thành một đôi......"
"Người ta là hai anh em, bà nói cái gì đâu!"
"Anh em cái gì, lúc trước Ái Quốc chỉ nói là giúp chiến hữu nuôi nấng, tới họ cũng chưa sửa, chính là hộ khẩu cũng cũng lập riêng cho nhóc Thẩm."
"Cũng đúng, nhóc Thẩm trừ bỏ có chút khiếm khuyết về đầu óc, người lớn lên dễ nhìn, làm việc cũng lợi hại, lại cùng Thanh Thanh, bọn họ mà thành một đôi, về sau cuộc sống hẳn là không sai được."
"Cái gì a, mấy người càng nói càng vớ cấn, bằng điều kiện của Thanh Thanh chúng ta, về sau thành người thành phố, đến lúc đó tìm một người thành phố gả đi, vậy mới xứng đáng!"
"Nói cũng đúng, chính là nhóc Thẩm dính em gái như vậy, chờ Thanh Thanh gả chồng, hắn sống như thế nào đây."
"Nhóc Thẩm lớn lên dễ nhìn lại có thể kiếm điểm, bà còn sợ hắn không tìm được vợ? Muốn tôi nói, cuộc sống ngày sau của hai anh này đều không tệ được."
Đại đội trưởng thấy các bà càng tám càng hăng say, xụ mặt nói: "Được rồi, không yên lặng nổi, mấy người đàn bà nói không ngừng, đều nhanh làm việc đi, làm bọn trẻ nghe được nhiều không tốt, Thanh Thanh còn nhỏ."
Bên kia, hai anh em Hứa gia đã về đến nhà.
Hứa Thanh Thanh nhảy xuống xe đạp, trước tiên ở trong nhà dạo qua một vòng, phát hiện trong nhà cũng coi là sạch sẽ, khen Thẩm Khang Bình một câu.
Trên thực tế câu này cô đã khen sai, bởi vì trong nhà sở dĩ sạch sẽ như vậy, cũng không phải là công lao của Thẩm Khang Bình, mà là thím Lưu ngẫu nhiên sẽ qua giúp đỡ thu thập một chút.
"Em gái ăn!" Thẩm Khang Bình cất xe xong, lại đem hành lý đưa đến phòng cô, xoay người từ phòng bếp lấy ra một chén đồ vật ra như hiến vật quý.
Hứa Thanh Thanh nhìn, bên trong có ngọt căn, quả đèn lồng, còn có vài loại quả dại cô không biết, hẳn đều tìm ở trên núi.
Cô nhận cái chén, tùy tay nhặt một quả đèn lồng đưa vào trong miệng, phát hiện còn rất ngọt.
Đây đều là Thẩm Khang Bình thừa dịp hai ngày gần đây tan tầm liền đi lên trên núi tìm, thấy cô ăn đến ngon lành, tức khắc vui vẻ mà cười rộ lên.
Hứa Thanh Thanh đối diện đôi mắt sáng lấp lánh, như có ngôi sao lọt vào của hắn, tùy tay bón một quả dại cho hắn: "Ngọt không?"
"Ừ, ngọt." Thẩm Khang Bình gật đầu.
Hứa Thanh Thanh cười rộ lên, cùng hắn chia sẻ xong trong chén quả dại, bụng ngược lại đói hơn.
Ở trường học, người nhiều mắt tạp, cô ngẫu nhiên mới có thể trộm đặt một phần cơm hộp hương vị không quá nặng.
Hiện tại về đến nhà, liền không cần cố kỵ nhiều.
Làm Thẩm Khang Bình ở nhà chính chờ cô, Hứa Thanh Thanh đi vào trong phòng đặt cơm hộp.
Nhìn nhìn, Hứa Thanh Thanh có chút muốn ăn pizza, lại có chút muốn ăn gà rán.
Tuy rằng đi trong huyện đọc sách, nhưng chuyện hợp tác cùng Ngô nhị cũng không có dừng lại, chỉ là sửa thành đưa hàng một tháng một lần.
Ngô nhị xác thật có chút bản lĩnh, hiện giờ đã đem mạng lưới giao dịch chạy đến tỉnh thành, cũng mang được nhiều vàng hơn cho Hứa Thanh Thanh.
Cho nên, mặc kệ là trong tay hay là tài khoản cơm hộp, Hứa Thanh Thanh cũng không thiếu tiền.
Cô nghĩ có Thẩm Khang Bình, cũng không sợ ăn không hết, do dự hai giây liền quyết định —— trẻ con mới chọn, người lớn tự nhiên là muốn hết!
Thực mau, cô liền đặt một phần gà nướng Orleans, pizza thêm hai ly trà sữa cùng một phần gà rán.
Đóng gói còn chưa có mở ra, liền có mùi hương bay ra, làm Thẩm Khang Bình người chưa ăn cơm sáng, bụng trực tiếp kêu lên.
Nghe được bụng hắn kêu, Hứa Thanh Thanh tức khắc cảm thấy mình không mua nhiều.
"Đói bụng, anh ăn miếng pizza lót bụng trước." Cô nói xong, trên tay đã bay mở hộp ra đeo bao tay dùng một lần xé ra một miếng pizza cho hắn.
Thẩm Khang Bình rất đói bụng, tiếp tới lấy cắn một miếng to, nuốt xong mới nói: "Bánh này ăn ngon thật!"
P/S: Vì chương khá dài với mình (T.T hiện mình vẫn phải đi làm nên không có nhiều thời gian) nên mình sẽ không tách chương nữa mà đổi thành 2 ngày đăng 1 chương nhé!! Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ <3 <3 <3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT