Editor: Thienyetkomanhme
"Tôi dựa vào cái gì mà phải hợp tác cùng chú?" Hứa Thanh Thanh hỏi.
Ngô nhị nói: "Đừng nhìn hiện tại chợ đen không bị làm nghiêm, đó là bởi vì mấy năm nay mùa màng không tốt, lương thực cung ứng không đủ. Năm nay có mưa một chút, chờ về sau có lương thực, chậm rãi khôi phục cung ứng lương thực, nói không chừng sẽ bắt đầu quản nghiêm chợ đen...... Các cậu hà tất cần mạo hiểm như vậy, chỉ cần đem đồ vật giao cho tôi, tôi đi bán, các cậu chờ lấy tiền......"
Hắn nói vẫn có đạo lý nhất định, bất quá Hứa Thanh Thanh nhìn hắn, lại nhịn không được hỏi: "Vậy chú không sợ bị bắt sao?"
"Không nói gạt cậu, tôi ở trấn trên cũng quen biết không ít bằng hữu, có mấy người làm trong công xưởng, nếu cậu nguyện ý hợp tác với tôi, tôi không làm ăn trong Thiên hẻm, trực tiếp thông qua bọn họ đem đồ vật đổi ra ngoài, mọi người đều là người quen, nguy hiểm sẽ thấp hơn rất nhiều." Ngô nhị nghiêm túc nói.
Phía trước trong tay cũng không có gì tốt, buôn bán mấy thứ vớ vẩn cũng không muốn đi tìm bạn bè, nhưng nếu có thể lấy ra thứ tốt từ cậu nhóc này, vậy không tính làm phiền bạn bè, ngược lại nói không chừng bạn bè còn phải nhận ân tình của hắn.
"Hợp tác cũng không phải là không được, nhưng tôi có một yêu cầu."
"Cậu nói."
"Tôi có thể cung cấp hàng hóa chi chú, có thể bán bao nhiêu tiền là bản lĩnh của chú, nhưng khi chú đổi hàng, tôi ưu tiên đổi vàng, tiền và phiếu xếp thứ hai." Hứa Thanh Thanh nói.
Khách hàng thường tới, trong nhà có vàng hoặc là đã lấy ra đổi với cô, hoặc chính là luyến tiếc lấy ra dùng.
Hứa Thanh Thanh cảm thấy nếu hắn có biện pháp đổi được vàng, cũng không phải là không thể hợp tác cùng hắn.
Ngô nhị sửng sốt một chút, ngay sau đó vẫn nắm lấy cơ hội này, vì thế gật đầu đáp ứng: "Không thành vấn đề."
Thấy hắn đáp ứng dứt khoát, Hứa Thanh Thanh cũng không rối rắm tiếp.
"Chú chờ tôi một chút."
Hứa Thanh Thanh nói xong, mang theo Thẩm Khang Bình rời đi, không tới một hồi lại xách theo một sọt bánh trôi trở về.
"Sọt bánh trôi này cho chú, trưa ngày mai tôi ở chỗ này chờ chú."
Một sọt bánh trôi đông lạnh đối với Hứa Thanh Thanh mà nói, cũng chỉ hơn hai trăm đồng mà thôi, không tính là ít cũng không tính là nhiều, nếu có thể kiểm tra được một người hợp tác cũng không tệ, kế tiếp cô có thể bớt không ít việc, dù bị lừa, tổn thất cũng không tính là lớn, cho nên đem sọt tre cho người đàn ông, trực tiếp mang theo Thẩm Khang Bình rời đi.
Lúc này, hai anh em cuối cùng cũng thuận lợi rời khỏi ngõ nhỏ về nhà, không bị người ngăn lại nưaax.
Mà Ngô nhị đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng bọn họ, đoán được sọt bánh trôi này là bài kiểm tra đối với hắn, không dám trì hoãn chạy nhanh xách theo sọt tre rời đi.
Rời khỏi Thiên hẻm, hắn về nhà trước.
Hắn phía trước nói với Hứa Thanh Thanh mình quen không ít công nhân trong xưởng cũng không phải gạt người, bởi vì chính hắn lúc trước cũng là công nhân trong xưởng máy trên trấn, chỉ là về sau, vợ hắn mang thai bị té ngã một cái, mất con, người cũng nằm liệt, hắn vì chiếu cố vợ, thường xuyên đến trễ về sớm, ngay từ đầu trong xưởng đồng tình tình huống của hắn còn chưa nói gì, thời gian dài, nhiều ít sẽ ảnh hưởng hiệu quả và lợi ích trong xưởng, lãnh đạo xưởng tìm hắn nói chuyện vài lần, hắn liền chủ động từ chức.
Cha mẹ Ngô nhị đã sớm qua đời, nhưng cha mẹ vợ hắn còn trên đời, phía trước có người khuyên hắn đem vợ đưa về nhà mẹ đẻ để họ chăm sóc.
Nhưng Ngô nhị nghĩ đến vợ mình ở nhà mẹ đẻ cũng không như ý, cảm thấy người nhà mẹ đẻ phỏng chừng cũng không muốn chăm sóc, lại nghĩ vào thời gian mang thai vợ xảy ra chuyện đều là bởi vì chính mình không chăm sóc tốt, bởi vậy mặc kệ người khác nói như thế nào, đều không thay đổi mà chăm sóc vợ.
"Anh đã trở lại."
Ngô gia, người phụ nữ nằm ở trên giường nhìn thấy chồng về nhà, hai mắt tức khắc sáng lên.
Từ trạng thái của cô, không khó đoán được, Ngô nhị chăm sóc cô rất khá.
Ngô nhị gật gật đầu, giúp vợ nằm ở trên giường trở mình, lại quan tâm một chút tình huống khác, vuốt mặt cô nói: "Anh còn phải đi ra ngoài một chuyến, trễ chút trở về nấu bánh trôi cho em ăn."
"Được, anh đi đường cẩn thận."
Từ trong nhà rời đi, Ngô nhị liền bắt đầu xách theo bánh trôi đi tìm người quen.
Bánh trôi là thứ tốt, tự nhiên không lo ế, mặc dù Ngô nhị muốn vàng, có người có chút của cải cũng nguyện ý lấy ra đổi.
Đương nhiên, trong đó, có người vốn dĩ thấy Ngô nhị không biết lấy bánh trôi từ nào nên không kỳ vọng nhiều, chỉ là thấy hắn tìm tới cửa, nghĩ có thể giúp đỡ một phen.
Tỷ như một tổ trưởng trong xưởng máy móc, chính là nghĩ như vậy, không nói hai lời dùng một cái khuyên tai vàng đổi mấy cân bánh trôi.
Đây là khuyên tai của vợ hắn, một cánh bị rớt liền không đeo nữa.
"Vợ, vợ không tức giận chứ?" Đổi xong, chờ Ngô nhị rời đi, hắn mới lo lắng mà nhìn về phía bà vợ nhà mình.
Vợ hắn lắc đầu sau hỏi: "Anh nói Ngô nhị muốn vàng làm gì?"
Cô cũng không tức giận, một cái nguyên nhân là vì Ngô nhị đối xử với vợ rất thật tình, đối với người trọng tình nghĩa, nguyện ý giúp hắn một chút, một cái khác là vì khuyên tai không đeo được nữa, tốt xấu cũng đổi được nhiều bánh trôi như vậy.
"Không biết, hẳn là có việc cần dùng đi."
Hai vợ chồng nói chuyện phiếm vài câu, người vợ thấy thời gian không còn sớm, vì thế đem bánh trôi mới vừa đổi vào phòng bếp nấu.
"Thơm quá!"
Con trai con gái đang ở trong phòng học ngửi mùi thơm nấu bánh trôi lại chạy ra.
Thực mau, một nhà tổ trưởng liền được ăn bánh trôi nóng hầm hập, thơm ngào ngạt.
"Ngọt quá, ngon quá!" Cô con gái ăn đến khóe miệng đều là mè đen.
Vợ tổ trưởng cắn bánh trôi thơm ngọt ngon miệng, càng là nhịn không được nói với chồng: "Sao em cảm giác như chúng ta chiếm hời vậy?" .
Truyện Nữ PhụMột cái khuyên tai vàng không đeo từ lâu, cô đã sớm quên sự đau lòng lúc làm hỏng, nhưng lúc này snghĩ đến một cái khuyên tai có thể đổi được vài cân bánh trôi ngon như vậy, cô lại đau lòng, thậm chí còn đau lòng hơn lúc làm hỏng khuyên tai.
Tổ trưởng là lần đầu ăn bánh trôi ngọt, ngon như vậy, không khỏi gật đầu tán đồng vợ mình.
"Mẹ con còn muốn ăn!"
Hai đứa nhỏ trong nhà đều không còn bé, nhưng hôm nay, ăn xong bánh trôi trong chén, lại nhịn không được muốn ăn tiếp.
"Được, mẹ lại nấu một chút cho mấy đứa." Tổ trưởng cũng ăn không đủ vội nói.
Vợ hắn trừng mắt một cái, nhưng thật ra không cự tuyệt, rốt cuộc hôm nay là ăn tết, trong nhà có điều kiện, cho bọn nhỏ ăn chút cũng không phải không được.
Bất quá trước lúc đi nấu bánh trôi, cô lại tống cổ ông chồng đi đưa chút bánh trôi cho cha mẹ hai bên.
Thôn Dương Thụ.
Hai anh em Hứa Thanh Thanh về nhà, sắc trời đã tối xuống.
Chờ Thẩm Khang Bình cất xe đạp đến góc tường nhà chính, Hứa Thanh Thanh xách theo một túi bánh đông lạnh gọi hắn vào phòng bếp.
Nhóm lửa lên, trong phòng bếp tức khắc ấm áp hơn, Hứa Thanh Thanh ngồi xổm bên bệ bếp đun nước, cảm giác tay không còn lạnh, bắt đầu cho bánh trôi vào nồi.
Bánh trôi tròn vo nằm trong nồi, nhiệt độ tăng lên bắt đầu quay cuồng, dần dần, đã có thể lộ ra màu đen nhàn nhạt của nhân bánh.
Lúc chờ bánh trôi chín, Hứa Thanh Thanh cầm một ít đậu phộng ra, dùng cặp gắp than đặt vào bếp nướng, nướng chín liền chia cho Thẩm Khang Bình.
Chờ bọn họ ăn xong đậu phộng nướng, bánh trôi cũng đã chín.
Hứa Thanh Thanh sợ chưa chín, còn dùng cái muỗng múc một cái ra trước, thổi nguội rồi khẽ cắn một ngụm nếm thử.
Đại khái là đã lâu không ăn bánh trôi, cô ngoài ý muốn cảm thấy, hương vị cũng không tệ lắm.
Vỏ bánh trôi mềm dẻo bị cắn mở, nhân bên trong chảy ra, chung quanh đều tản mát ra mùi thơm của mè đen và đường.
Thẩm Khang Bình nghe mùi này, lại nhìn cái bánh trong tay cô, không nhịn được nuốt nước miếng mấy cái.
Hứa Thanh Thanh nghe được, mỉm cười dùng cằm chỉ trong nồi: "Đã chín, anh tự múc đi, cẩn thận bị bỏng."
"Được!" Thẩm Khang Bình đáp lời, lập tức cầm chén múc ra hai chén, ngay sau đó bưng lên chén của mình ăn ngay.
Vở bánh mềm mại cùng nhân mè đen thơm ngọt, ăn ngon đến mức hắn không rảnh lo chuyện bị bỏng, tùy tiện thổi hai cái liền ăn.
So với hắn ăn hêt scasi này tới cái kia, như không cảm thấy ngán, Hứa Thanh Thanh ăn hai cái liền cảm thấy quá ngọt, không khỏi bưng chén uống chút nước.
Nước nấu bánh trôi hương vị có điểm giống nước cơm, thanh đạm giải ngấy, uống xong, Hứa Thanh Thanh lại có thể tiếp tục ăn.
Bánh trôi làm bằng gạo nếp dễ đầy bụng, Hứa Thanh Thanh ăn xong cái chén trên tay liền có chút no, chờ nhìn thấy Thẩm Khang Bình đã múc chén thứ hai ăn, nhìn mà thấy ngán thay hắn.
Buông chén, cô vội đi lấy hộp gừng tây, mở ra ăn một miếng.
Một miếng gừng tây thanh thúy ngon miệng xuống bụng, nháy mắt Hứa Thanh Thanh liền thấy thoải mái.
"Em gái, anh cũng muốn." Thẩm Khang Bình nghe cô cắn gừng tây giòn tan, không khỏi thò qua.
Hứa Thanh Thanh thuận tay gắp một miếng nhét vào trong miệng hắn, lại tự mình ăn một miếng nói: "Bánh trôi không ăn hết thì thôi, đừng cố."
Cô vẫn xem nhẹ Thẩm Khang Bình, ăn xong một miếng gừng tây, không bao lâu hắn liền giải quyết xong chỗ bánh trôi còn lại.
Ăn qua bánh trôi, tết Nguyên Tiêu cũng coi như viên mãn, hai anh em lại ở nhà chính chơi một hồi liền tắm rửa đi ngủ.
Ngày kế tiếp.
Hứa Thanh Thanh cùng Thẩm Khang Bình đạp xe vừa đến trường học, liền gặp thầy Tôn dạy lớp 1 ở cổng trường.
"Em chào thầy Tôn."
"Chào các em."
Thầy Tôn tựa hồ cố ý chờ bọn họ, chào xong liền đem đồ vật trong tay đưa qua.
Hứa Thanh Thanh đoán được lý do thầy tặng đồ, nhưng bảng chữ mẫu thì thôi, bút máy ở thời nay chính là thứ tốt, một cây cũng tốn mấy đồng, cho nên kiên trì không nhận.
Thầy Tôn cuối cùng chỉ đưa bảng chữ mẫu, lại dặn vài câu bảo bọn họ học tập ở lớp 3 cho tố, xoay người quay lại văn phòng.
Nhìn theo thầy rời đi, Hứa Thanh Thanh mang theo Thẩm Khang Bình đi vào phòng học, thười gian cũng nhiều, lấy bảng chữ mẫu mới ra luyện chữ.
Buổi sáng, qua mấy tiết học, thười gian qua rất nhanh, trước lúc tan học, thầy Chu chủ nhiệm lớp nói cho bọn họ, hai ngày nữa lớp học sẽ có một giáo viên mới.
Giữa trưa có việc Hứa Thanh Thanh cũng không đem việc này đặt ở trong lòng, thấy chủ nhiệm lớp rời đi, vội lôi kéo Thẩm Khang Bình, tìm một chỗ móc ra áo khoác cũ trong cặp sách, sửa sang một chút rồi đi Thiên hẻm.
Thiên hẻm, Ngô nhị đã ngồi xổm ở vị trí ngày hôm qua, nhìn thấy anh em bọn họ rốt cuộc lại đây, vội đứng dậy đón.
"Tôi đã đổi hết bánh trôi, đổi được một cái khuyên tai cùng một cái nhẫn vàng, còn có một chút tiền và phiếu, đều ở chỗ này." Ngô nhị lấy khắn tay từ trong lòng ngực ra, lại bổ sung, "Tôi lấy mấy cái bánh trôi ra ăn, tất cả tiền đổi đều ở đây."
Hứa Thanh Thanh tiếp nhận khăn tay, nhìn đến khuyên tai cùng nhẫn vàng bên trong, không khỏi xem trọng liếc hắn một cái, cảm thấy hắn xác thật có chút bản lĩnh.
Cô lấy khuyên tai và nhẫn, đem và phiếu dư lại trong khăn tay cho hắn: "Chỗ này là của chú, 4 giờ chiều tới đây chờ tôi, tôi đem thêm đồ vật cho chú."
"Cảm ơn." Ngô nhị không nghĩ tới còn có tiền cùng phiếu, nói lời cảm tạ rồi mang theo điểm kích động liên tục bảo đảm sẽ làm việc thật tốt.