Cảm ơn một chiếc bìa xinh xinh của bạn SnhHong1 <3
Editor: Thienyetkomanhme
Có xe đạp, hai anh em đi học tiện hơn nhiều, buổi sáng Hứa Thanh Thanh cũng có thể ngủ nhiều hơn một lúc.
Thời gian cực nhanh, đảo mắt liền đến cuối năm, thời tiết hoàn toàn lạnh.
Trong khoảng thời gian này, Hứa Thanh Thanh cũng tích cóp không ít điểm bảo vệ môi trường, nhưng mà đại khái cô thật sự là một người Châu Phi, quay mãi cũng được mấy bao lì xì năm đồng, mười đồng, đừng nói "Mưa nhân tạo" cùng "Hạt giống tiểu mạch", dù "Khuyến mãi bất kỳ trong một tháng" cũng không quay được.
Tết dương lịch qua đi, trường học cũng sắp nghỉ.
Toàn bộ thôn cũng chỉ có hai đứa nhỏ Hứa gia tới trường đọc sách, cho nên người trong thôn đối với chuyện nghỉ đông cũng không để bụng, bọn họ hiện tại đều ngóng trông có thể có một trận tuyết lớn, năm sau tuyết hóa thành nước, nói không chừng có thể gieo giống.
Bọn họ nơi này, mùa đông năm rồi thật ra có tuyết, nhưng trận tuyết lớn thì mấy năm mới có thể nhìn thấy một lần.
Hứa Thanh Thanh thấy người trong thôn mỗi ngày ngóng trông tuyết rơi lại mỗi ngày thất vọng, càng thêm mong quay được "Mưa nhân tạo", cố tình cô càng muốn, lại càng quay không đến.
Mùa màng không tốt, phía trước trung thu ngày hội linh tinh, người trong thôn cũng không chuẩn bị gì nhiều, bất quá Tết Âm Lịch đối với người Trung Quốc mà nói, là một ngày lễ quan trọng, khổ thì khó, vẫn phải làm một bữa hẳn hoi.
Cách tết chỉ có hơn nửa tháng khi, trường học rốt cuộc cho nghỉ, Hứa Thanh Thanh cầm bài thi 100 điểm cùng một tờ giấy khen về nhà, đồng thời, cô còn thử làm một chút bài thi lớp 3, lấy số điểm cao nhất thành công nhảy lớp, khai giảng liền trực tiếp lên lớp 3.
Kỳ thật, nếu để cô nói, trực tiếp nhảy đến lớp 5 cũng không phải vấn đề lớn, nhưng cô không yên tâm Thẩm Khang Bình một mình ở lại lớp 1, hơn nữa Thẩm Khang Bình đại khái cũng sẽ không đồng ý tách ra với cô, cho nên muốn nhảy cũng không nhảy nhanh như vậy.
Tuy rằng, lấy tâm trí của Thẩm Khang Bình, chương trình học lớp 1 cũng vậy, đi theo cô bất luận là lớp 3 hay lớp 5 khác nhau cũng không lớn, Hứa Thanh Thanh vẫn muốn để hắn giảm xóc.
Không cần tới trường học, Hứa Thanh Thanh trừ bỏ dạy học cho bọn nhỏ trong thôn, ngẫu nhiên cũng sẽ đi cửa thôn nghe mấy người già trong thôn nói chuyện phiếm.
"Sắp ăn tết, trong nhà trừ bỏ lấy từ kẽ răng tới một chút cá khô, đến một miếng thịt cũng không có."
"Năm nay đã không tồi rồi, tốt xấu trong nhà còn có lương thực, năm trước ăn tết mới khó coi, bọn trẻ con nhà tôi, thèm đến mức lấy bùn nặn thành hình vằn thắn, hiện tại ngẫm lại đều chua xót......"
"Ai nói không phải chứ, năm nay ăn tết tốt xấu có thể ăn một chút, đã rất tốt rồi."
Đối với những người giả đã trải qua những ngày tháng khổ sở, bọn họ rẩt dễ dàng cảm thấy đủ.
Mà họ thấy đủ, Hứa Thanh Thanh nghe được lại rất chua xót.
Cô thật ra có thể lấy ra thịt, đáng tiếc căn bản không có biện pháp đưa cho mọi người.
"Đều là nhờ phúc của Thanh Thanh, bằng không đừng nói ăn tết, cũng không biết có thể sống đến tết hay không." Đại khái là nhìn thấy cô ở đây, một bà lão đột nhiên nói.
"Đúng vậy, ít nhiều nhờ Thanh Thanh......"
Thấy các bà quay đầu lại bắt đầu khen mình, Hứa Thanh Thanh không mặt mũi lại ngồi tiếp, lôi kéo Thẩm Khang Bình chạy đi.
Thẩm Khang Bình cho rằng cô muốn dẫn mình đi chơi, cười ra hai cái má lúm đồng tiền, kéo cô chạy lên, bất tri bất giác liền mang cô chạy đến chân núi.
Trời chuyển lạnh, sau núi thoạt nhìn càng trơ trọi, chân núi cơ bản chỉ có thể nhìn thấy một ít cành khô.
"Chạy chậm một chút......"
Trời vẫn luôn không mưa, cũng không có tuyết, thời tiết lạnh, không khí càng khô, nếu ngã sẽ rất đau, Hứa Thanh Thanh vỗ hắn tay nhắc nhở hắn chậm một chút.
Thẩm Khang Bình nghe lời chậm lại, đại khái là đi học sau thật lâu chưa đi đến sơn, này sẽ nhịn không được chạy đi lên loạn dạo lên.
Phía trước thời tiết còn ấm áp khi trên núi đều tìm không thấy cái gì ăn, này sẽ liền càng không diễn, cho nên gần nhất trừ bỏ lộng sài, cơ bản đã không có gì người vào núi.
Hứa Thanh Thanh đi theo hắn lên núi sau, không khỏi nhớ tới lần trước làm ra một mẻ cá chết.
Tuy rằng là cá chết, nhưng ở trong mắt người trong thôn cũng là bảo bối, thậm chí có không ít người giữ tới hiện tại.
Không bằng lại lấy một đám cá tới?
Hứa Thanh Thanh chống cằm nhịn không được nghĩ.
Lúc này, cô tự nhiên không dám lại đi quá sâu, thấy Thẩm Khang Bình ngồi xổm một bên đào tổ kiến chơi, dứt khoát đi tới hồ nước nhỏ ở phụ cận làm chuyện tốt.
Bất chấp tất cả, trực tiếp ném mấy trăm cân cá vào hồ nước nhỏ, Hứa Thanh Thanh trực tiếp kêu Thẩm Khang Bình về nhà ăn cơm.
Nghe được "Ăn cơm", Thẩm Khang Bình lập tức bỏ gậy gỗ trong tay xuongs cùng cô về nhà.
Ngày hôm qua đã ăn một ngày cơm hộp, mỗi ngày ăn cơm hộp cũng không khỏe mạnh, Hứa Thanh Thanh nghĩ trong nhà còn có chút bột mì, cà chua cùng trứng gà, chuẩn bị làm mì cà chua canh trứng.
Đây là phía trước bà Hồ làm cho bọn họ ăn, Hứa Thanh Thanh cảm thấy ngon mà dễ học, liền đi theo học một chút.
Thẩm Khang Bình nhóm lửa, cô ở bên cạnh nhào bột mì, cắt nhỏ cà chua, đánh tan trứng gà.
Chờ Thẩm Khang Bình nhóm lửa xong, Hứa Thanh Thanh đứng trước bệ bếp ấm áp dễ chịu, đổ dầu vào trong nồi, thêm cà chua vào xào ra nước, sau đó thêm trứng gà, xào qua, liền đổ một gáo nước vào, chờ nước sôi, dùng chiếc đũa kẹp găp mì vào nồi.
Bột thả vào nồi canh cà chua trứng gà nóng bỏng, liền biến những sơi mì, lại nấu một hồi, thêm chút muối, hành thái cùng dầu mè liền có thể ăn.
"Thơm quá......"
Bỏ dầu mè vào, cái nồi mì cà chua trứng càng thơm hơn, Thẩm Khang Bình nhịn không được đứng lên nói.
Lần đầu tiên làm, không nắm chắc lượng nước, Hứa Thanh Thanh mới vừa phát hiện hình như nấu hơi nhiều, nghe hắn nói, lập tức nói: "Vậy anh ăn nhiều một chút."
"Được." Thẩm Khang Bình liên tục gật đầu.
Bên ngoài thật sự lạnh lẽo, kém xa trong phòng bếp ấm áp, bọn họ cũng không cần thiết lại chạy ra bên ngoài, trực tiếp múc ra hai chén mì cà chua trứng ăn ở bệ bếp.
Hứa Thanh Thanh sợ nóng, đem chén đặt trên bệ bếp, miệng thò lại gần thổi thổi uống chút canh, tức khắc miệng đầy hương thơm nồng ngon miệng của cà chua và trứng gà.
Ừ, cũng không tệ lắm!
Cô khen chính mình, vươn chiếc đũa gắp lên một đũa mì.
Mì đã nấu chín, bất quá cô cắt hơi to, bên trong có điểm không ngấm gia vị.
Cô nhìn Thẩm Khang Bình, hắn một chút cũng không kén ăn, mặc kệ là sợi mì to không ngầm gia vị cũng ăn đặc biệt ngon lành.
Dù sao cũng là lần đầu làm, so với tay nghề bà Hồ khẳng định vẫn thiếu chút nữa.
Hứa Thanh Thanh ăn ăn, cảm thấy so với mì, ngược lại nước canh gần giống cháo hợp khẩu vị của cô hơn.
Cô bỏ đủ dầu muối, trứng gà cũng không ít, hơn nữa cuối cùng thêm dầu mè, Thẩm Khang Bình ăn thật thích thú, không tới một hồi liền giải quyết sạch chén mì trong tay, đứng lên lại múc thêm cho mình một chén lớn.
Hứa Thanh Thanh xem hắn ăn ngon lành như vậy, cảm thấy khái có thể giải quyết hết một nồi to này.
Cô vừa lòng gật đầu, rốt cuộc ăn xong chén mì trong tay, lại thêm non nửa chén canh, uống xong có điểm no căng.
Xác định Thẩm Khang Bình rửa chén không thành vấn đề, Hứa Thanh Thanh làm xong cơm liền đem chuyện rửa chén giao cho hắn, lúc này ăn uống no đủ ngồi ở bệ bếp, bị hơi ấm trong nhà bếp dư làm có chút mơ màng sắp ngủ, cô dứt khoát đứng dậy, cùng hắn nói một tiếng liền về phòng nghỉ ngơi.
Cô đi rồi, Thẩm Khang Bình đem thức ăn dư lại trong nồi giải quyết sạch, lai lau miệng đứng lên, dùng bình nước ấm vừa đun cầm chén, nồi rửa sạch sẽ, chạy về phía nhà chính.
Phát hiện cửa phòng em gái đã khóa chặt, đại khái là ở bên trong ngủ, Thẩm Khang Bình ở nhà chính ngồi, ngay sau đó liền nhàm chán mà chạy ra ngoài chơi.
Trong phòng, Hứa Thanh Thanh thập phần thoải mái ngủ một giấc, tỉnh lại còn không muốn ra khỏi ổ chăn.
Nghĩ cũng không có việc gì, cô liền mặc kệ tiếp tục ăn vạ trong ổ chăn ấm áp.
Đại khái lại nằm hơn mười phút, cô đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, trong đó còn có giọng Thẩm Khang Bình.
Hứa Thanh Thanh theo bản năng ngồi dậy, lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, vội mặc quần áo xuống giường.
"Em gái, em gái mau đến xem......"
Hứa Thanh Thanh từ phòng đi ra, liền nhìn thấy Thẩm Khang Bình ồn ào chạy vào.
Thấy hắn đầy mặt tươi cười, không giống như xảy ra chuyện gì, Hứa Thanh Thanh yên lòng hỏi: "Xem cái gì vậy?"
Không chờ Thẩm Khang Bình trả lời, thím Lưu ở phía sau liền vỗ đùi nói: "Thanh Thanh a, mau đi xem, anh cháu phát hiện rất nhiều cá ở trên núi!"
Hứa Thanh Thanh nghe được chữ "Cá", lập tức phản ứng lại, khóe miệng không khỏi xả một chút.
Cô vì không muốn người khác cảm thấy cái gì cũng đều do mình phát hiện ra nên thả cá xong liền mang theo Thẩm Khang Bình trở về, trăm triệu lần không nghĩ tới, kết quả thế nhưng vẫn để hắn phát hiện, nên nói là ý trời sao?
Trong lòng than thở thì than thở, trên mặt Hứa Thanh Thanh lại không hiện, ngược lại ra vẻ kích động: "Thật vậy ạ?"
"Thật sự thật sự, là anh phát hiện, em gái đi, anh dẫn em đi xem." Thẩm Khang Bình nói xong, trực tiếp lôi cô chạy đi.
Bọn họ đến hồ nước nhỏ ở trên núi, nơi đó đã có rất nhiều người trong thôn đang vớt cá.
"Em gái xem, em xem!" Thẩm Khang Bình chỉ vào hồ nước một bộ dáng chờ khen ngợi.
Hứa Thanh Thanh không nhịn được véo mặt hắn mọt cái, mới khen: "Thấy được, anh thật lợi hại."
Lúc này, thôn dân vây quanh hồ nước xách thùng cá cũng nhìn thấy hai anh em, không khỏi quay đầu khen: "Vận khí của hai đứa cũng thật quá tốt, phía trước Thanh Thanh mới phát hiện ra cá, hiện tại Khang Bình lại phát hiện tiếp."
"Đúng vậy, hai ngày trước tôi cũng lên núi, nhưng cái gì cũng không thấy."
Hứa Thanh Thanh nghe được lời này, vốn dĩ có điểm lo lắng, ai ngờ thôn dân căn bản không nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy là vận khí anh em bọn họ tốt.
Ngẫu nhiên có người cảm thấy chỗ hồ nước nhỏ này sao đột nhiên có nhiều cá như vậy, còn đều là cá chết, liền trực tiếp bị người bên cạnh đánh gãy: "Có cá ăn còn không cao hứng, quản nó từ đâu ra làm gì, nói không chừng là từ bầu trời rơi xuống."
"Bầu trời? Cậu nghĩ cái gì vậy!"
Bên cạnh một ông lão nghe được lời này, nhịn không được nói: "Đừng nói, thật sự có khả năng, ta nhớ kỹ khi còn nhỏ, có một năm mưa to gió to, bầu trời thật đúng là rơi xuống rất nhiều cá."
"Thiệt hay giả?"
"Ta lúc ấy còn nhặt hai con cá về nhà, còn có thể giả!"
"Nhưng gần nhất trời cũng không mưa mà."
"Mấy ngày nay buổi tối gió rất lớn, không chừng bị thổi tới."
"Có cá ăn liền thấy đủ đi, quản nhiều như vậy làm gì......"
Hứa Thanh Thanh xem bọn họ ngươi một lời ta một câu, đã tìm được lý do, muốn cười, đồng thời hoàn toàn yên lòng.
Dựa vào giao dịch ở chợ đen, Hứa Thanh Thanh kiếm lời chút vàng, nạp phí, không riêng đủ chi tiêu hằng ngày, còn dư chút tiền, hiện tại tài khoản còn có sáu chữ số.
Tài khoản cùng đỉnh đầu không thiếu tiền, hơn nữa loại sự tình này không thể làm nhiều, lần này cô dứt khoát bất cứ giá nào, trực tiếp lấy ra vài trăm cân cá, muốn cho người trong thôn qua một năm mới tốt hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT