Người đầu tiên mất kiên nhẫn là Quảng Thành Tử, y nghiêng đầu liếc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, hơi nhíu mày, chắp tay nói: "Sư phụ, Dương Tiễn sư điệt vừa mới tỉnh lại, thương nặng chưa lành, nếu còn quỳ nữa sợ là sẽ tổn thương căn cốt, Ngọc Đỉnh mà biết sẽ đau lòng lắm."
Nghe đến đây Nguyên Thủy Thiên Tôn mới mở mắt ra, nhìn Dương Tiễn mặt mày tái nhợt nhưng vẫn quỳ vững vàng ở đó, ngài cảm thấy hài lòng: "Thôi, đứng lên đi."
Dương Tiễn nhỏ giọng đáp "Vâng" rồi đứng dậy. Đồng tử ở bên cạnh mang một cái đệm hương bồ để xuống trước mặt Dương Tiễn để hắn ngồi xuống.
"Dương Tiễn, lần này đúng sai ưu khuyết của ngươi bản tôn sẽ không xen vào, xem như chuyện đã qua. Nếu ngươi đã được trùng sinh, vậy bản tôn hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý ở lại Côn Luân suốt quãng đời còn lại, không hỏi chuyện thế tục bên ngoài, vĩnh viễn lánh đời, dù người đời đều cho rằng Dương Tiễn đã không còn nữa?"
Dương Tiễn rũ mắt suy nghĩ, đứng lên bái lạy Nguyên Thủy Thiên Tôn: "Sư tôn chớ trách, Dương Tiễn tự biết bản thân hổ thẹn với sư môn. Thuộc môn hạ Xiển giáo ta ngàn năm, không công lao, không thành tựu, phụ lòng quan tâm của sư trưởng. Lúc Dương Tiễn nguy nan là nhờ tình nghĩa đồng môn, tình cảm sư đồ cứu Dương Tiễn một mạng, cũng không ngại những chuyện ác khiến nhân thần phẫn nộ mà Dương Tiễn đã làm. Dương Tiễn xin bái tạ sư tôn và các vị sư bá sư thúc. Cuộc đời này của Dương Tiễn, thiện ác thị phi Thiên Đạo khó đoạn, dù cho không phải ý muốn của Dương Tiễn thì cũng đã là nghiệp chướng nặng nề, những chuyện xảy ra chỉ cầu không thẹn với lòng. Lòng quan tâm của sư tôn Dương Tiễn hiểu, nhưng sự đời đổi thay, Dương Tiễn tự biết mình có nhiều chuyện không thể buông bỏ, không muốn làm sư tôn thất vọng, cho nên không dám nhận lời sư tôn. Nhưng Dương Tiễn xin thề, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, nhất định sẽ ở bên trong Côn Luân chuyên tâm tu luyện, tuyệt đối không ra bên ngoài quấy nhiễu trần tục."
Nguyên Thủy Thiên Tôn lặng lẽ thở dài một hơi, Dương Tiễn vẫn là Dương Tiễn, dù có trùng sinh trăm lần thì vẫn không thoát khỏi tình nghĩa trói buộc và sự kiên cường của bản thân. Tương lai có thế nào còn phải phụ thuộc vào chính hắn, dù sao thì ý trời cũng không thể trái: "Thôi, ngươi chỉ cần nhớ rõ ngươi là đệ tử của Xiển giáo ta, Côn Luân sẽ nâng đỡ giúp ngươi. Nếu như không có chuyện gì bất đắc dĩ, ngươi cũng nên trân trọng bản thân mình, đừng phụ lòng sư phụ và các vị sư trưởng của ngươi."
"Đệ tử ghi nhớ."
Thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn đã dặn dò xong, các kim tiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không muốn tiếp tục ra vẻ nữa, mồm năm miệng mười ôn chuyện hỏi thăm thương thế của Dương Tiễn rồi hỏi tình hình bên ngoài. Dương Tiễn trả lời lần lượt, còn không quên cho Thái Ất biết tình hình gần đây của Na Tra, dùng cách uyển chuyển nhắn nhủ Thái Ất không cần để bụng chuyện Na Tra ra tay với mình.
Cuối cùng vẫn là Quảng Thành Tử dừng cuộc nói chuyện, mỉm cười nhìn Dương Tiễn: "Thôi, thôi. Dương Tiễn, ngươi tới đúng lúc lắm, ngoại trừ Hoàng Long sư bá và sư phụ ngươi đi ra ngoài thì những sư trưởng còn lại đều ở đây. Ngươi đã bái kiến sư tôn, chúng ta cũng đã sáng tỏ tâm ý của ngươi, không cần làm mấy nghi thức xã giao này đâu. Ngày tháng còn dài, vẫn còn nhiều thời gian cho ngươi trò chuyện với các sư thúc sư bá. Ta thấy hôm nay ngươi cũng mệt rồi, hay là về dưỡng thương đi, đừng để sư phụ ngươi lo lắng."
Lúc này mọi người mới giải tán.
Dương Tiễn trở về động, nghĩ chuyến đi lần này của Ngọc Đỉnh nhất định sẽ cần một ít thời gian, tranh luận mặc cả với Thiên Đình là không thể tránh khỏi, lại còn phải đợi mấy thần tiên Thiên Đình tính toán thương lượng mới có thể giao kèo, sợ là sẽ tốn mất mấy ngày. Trộm kiếp phù sinh nửa ngày nhàn (1), thật sự thoải mái.
(1. Ý bảo chẳng mấy khi mới được rảnh rỗi.)
Không quá mấy ngày Ngọc Đỉnh đã trở về Côn Luân, trên tay cầm quạt phe phẩy, ngoài miệng vẫn còn đang mải lẩm bẩm điều gì đó. Tiên thú bên đường nhìn thấy bộ dạng này của Ngọc Đỉnh đều lắc đầu thở dài, e là Ngọc Đỉnh chân nhân đã bị Dương Tiễn kích động đến nỗi phát điên rồi.
Cũng may Ngọc Đỉnh không có bị mất mặt suốt dọc đường về tới động, mà ở nửa đường đụng phải Dương Tiễn. Chỉ thấy Dương Tiễn ngồi dưới đất, trước mặt bày một bộ trà, hương trà thoang thoảng bay vào chóp mũi Ngọc Đỉnh, thình lình Ngọc Đỉnh thấy mình bình tĩnh hơn hẳn. Y bước đến ngồi trước mặt Dương Tiễn, giật lấy chén trà trong tay Dương Tiễn uống một hơi cạn sạch, cảm nhận mùi hương nóng ấm lan tỏa toàn thân.
Dương Tiễn buồn cười đưa mắt sang phía Ngọc Đỉnh, rót cho y một ly trà: "Sư phụ sao vậy, mới mấy ngày không gặp mà người đã không biết nóng là gì nữa."
Ngọc Đỉnh dường như không có tâm trạng để ý tới lời trêu chọc của Dương Tiễn, chỉ lo uống cạn chén trà mà Dương Tiễn vừa mới rót. Y hít sâu vài lần, nhìn chằm chằm mặt cỏ muốn nói lại thôi, lời thốt ra với tốc độ nhanh như niệm kinh: "Ta đến Thiên Đình, nhưng Thiên Đình nói tòa nhà của Dương gia đã được Dương Thiền dời đi. Thế là ta lại đến Hoa Sơn, nhưng ta không nhìn thấy Dương Thiền. Trầm Hương và tiểu Ngọc đã thành hôn, mọi người cùng nhau ở trong Dương phủ, ta không có đánh động đến bọn họ mà chỉ âm thầm giúp ngươi trộm... à không là mang chuông gió về." Dứt lời liền móc ra một cái hộp trong tay áo đưa cho Dương Tiễn.
Dương Tiễn tiếp nhận mở chiếc hộp ra, sắc mặt nặng nề, nằm trong hộp chẳng phải là chiếc chuông gió sứt mẻ đó sao? Chuông gió tượng trưng cho năm người cả nhà bọn họ, cuối cùng cũng không được trọn vẹn. Dương Tiễn vuốt ve chuông gió, xúc cảm lành lạnh khơi gợi lên những hồi ức trong đầu Dương Tiễn, để hắn cảm nhận được từng cơn quặn đau trong lòng. Hắn ngừng một lát, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh nhạt đóng hộp, sau đó mỉm cười nhìn Ngọc Đỉnh: "Đồ nhi đa tạ sư phụ. Tam muội đã dời nhà về cũng là chuyện tốt, tóm lại không thể để nó ở lại Thiên Đình trở thành nhà hoang, rồi cũng bị Thiên Đình dùng đi nuôi ngựa, hay gà vịt gì đó." Dương Tiễn thử tưởng tượng, thậm chí còn cười thành tiếng, song khi nhìn dáng vẻ như hồn vía ở trên mây của Ngọc Đỉnh, nụ cười dần dần phai nhạt, "Sư phụ, người có thể mang chuông gió về là đã an ủi đồ nhi rồi. Trầm Hương hạnh phúc, nói như vậy nghĩa là Tam muội hiện tại cũng hạnh phúc. Chuyện cũ đều đã qua lâu, đồ nhi hoàn toàn không để ý tới nữa, sao giờ đến người lại thành thế này?"
Ngọc Đỉnh nhìn vào đôi mắt Dương Tiễn, giọng y nghẹn ngào: "Dương Tiễn, ta nhìn thấy một người. Một người. Ta thấy... Dao Cơ, mẫu thân ngươi Dao Cơ. Dao Cơ chưa có chết... Nàng trở về.". Đọc truyện hay tại ~ trumtruyen .ME ~
Ngọc Đỉnh nhìn sắc mặt cứng đờ của Dương Tiễn, nụ cười trên gương mặt hắn còn chưa kịp thu hồi, chậm rãi vỡ vụn thành từng mảnh. Khiếp sợ, thống khổ đảo lộn trong đôi mắt hắn. Cho đến khi một ngụm máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ bộ trà. Mùi máu tanh quanh quẩn lấn át mùi trà triệt để.
Ngọc Đỉnh vội nhảy dựng lên, đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của Dương Tiễn, cố gắng giúp hắn xoa dịu: "Đồ nhi, ngươi bình tĩnh, ngươi vẫn chưa khỏe hẳn, không thể nóng vội được."
Dương Tiễn cố gắng hít thở, ngực đau dữ dội, mẫu thân lại một lần xuất hiện trước mặt hắn, bị thiêu cháy, màu đỏ che phủ đôi mắt hắn. Đột nhiên hắn đẩy Ngọc Đỉnh rồi lao ra bên ngoài, để lại sư phụ gấp gáp giậm chân: "Ôi! Ngươi đợi vi sư!"
Đợi? Sao có thể đợi. Nhiều năm qua, Dao Cơ vẫn luôn là vết sẹo trong lòng Dương Tiễn, không thể chạm vào, một khi chạm vào sẽ là máu tươi đầm đìa. Mặt trời cuồng nhiệt, ngọn lửa không ngừng thiêu rụi cảm xúc cả một đời của Dương Tiễn, đốt trụi hết thảy hạnh phúc của Dương Tiễn, đẩy Dương Nhị Lang năm đó vĩnh viễn chịu đày đọa dưới địa ngục. Nhưng mà Dao Cơ không có chết, Dao Cơ còn sống.
Ngọc Hư cung bị Dương Tiễn bỏ lại một quãng xa, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên đài bát quái thở dài khe khẽ. Nhân quả luân hồi, phúc họa khó lường, cuối cùng thì Dương Tiễn vẫn phải xuất hiện trước mắt mọi người trong Tam giới.
Chỉ trong thời gian một cái thở dài của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Dương Tiễn đã tới Dương phủ ở Hoa Sơn. Nhân gian đã là đêm khuya, vạn vật xung quanh đều yên tĩnh, trong không khí chỉ còn tiếng vo ve của mấy con muỗi. Dương Tiễn đứng trong căn phòng trước kia, liều mạng kìm nén khí huyết đang cuồn cuộn trong cơ thể. Hai mắt ngân ngấn nước, như hàm chứa tất cả ngôi sao dưới vòm trời này.
Trong bóng tối, Dao Cơ mặc một bộ bạch y ngồi trước cửa sổ, ánh trăng ôn hòa chiếu lên người nàng, để Dương Tiễn có thể nhìn thấy rõ dung mạo của nàng. Dương Tiễn bước đến gần, quỳ gối bên cạnh Dao Cơ. Hắn nhìn thấy nỗi bi ai sâu thẳm trong đôi mắt thẫn thờ của Dao Cơ. Dương Tiễn không khỏi nhớ lại hình ảnh dưới Đào Sơn, nhớ lớp áo trắng lam lũ dính máu đỏ sẫm, nhớ ánh mắt tràn ngập thù hận khi Dao Cơ cắn tay hắn, nhớ nụ cười dịu dàng của Dao Cơ khi giúp hắn chống đỡ tảng đá, nhớ hình bóng Dao Cơ rời đi trước mắt mình. Những đau khổ đó khiến Dương Tiễn không thể nào thở nổi, hắn thậm chí còn không dám gọi một tiếng "Mẫu thân", e sợ hết thảy chỉ là một giấc mộng hư vô, để hắn chỉ có thể dùng tay bắt lấy làn váy của Dao Cơ, khóc nấc thành tiếng.
Lúc này Dao Cơ mới quay đầu nhìn người bên cạnh, không phải Dương Thiền, mà là một nam tử, mái tóc hơi xoăn rũ bên vai, một thân áo trắng phủ dưới đất dính bụi trần. Hai mắt hắn nhoè lệ, ngây ngốc nhìn mình, khóc không kiềm chế được. Dao Cơ mỉm cười, nhưng dòng lệ bên khóe mắt lại bất chợt rơi xuống lách tách. Hai tay nàng run rẩy muốn chạm vào khuôn mặt của Dương Tiễn, nhưng rồi lại khựng lại giữa không trung, không dám tiến gần thêm nữa: "Nhị Lang? Nhị Lang, con đến thăm mẫu thân? Nhị Lang, con ở lại, ở lại với mẫu thân một lúc. Con đừng... đừng trách Tam muội, nó không phải... Yêu một người không có sai... Nhị Lang..."
Một ngàn năm, lần thứ hai rốt cuộc Dương Tiễn cũng được nghe giọng của mẫu thân, vẫn dịu dàng như nước, nhưng lại chậm rãi và vụn vỡ, đứt quãng nghẹn ngào không thành câu. Dương Tiễn nghĩ đến mấy ngàn năm nay nhất định mẫu thân đã chịu nhiều cực khổ, nghĩ đến mẫu thân lúc biết tin mình chết nhất định cũng rất đau khổ, nghĩ đến mấy ngày nay mẫu thân một mình ngồi ở căn phòng này nhìn ảo ảnh của mình. Hắn muốn an ủi mẫu thân, tất cả đều đã qua, Thiên Điều ác độc đã không còn, cả nhà Tam muội đều hạnh phúc, hắn bảo vệ được Tam muội, bảo vệ được hạnh phúc của Tam muội và ngàn vạn gia đình trong Thiên hạ, thế nhưng khi mở miệng chỉ còn lại những tiếng khóc nghẹn và một tiếng "Mẫu thân".
Dao Cơ sững sờ, nhìn Dương Tiễn với ánh mắt kinh ngạc. Nàng đưa tay xoa mặt Dương Tiễn, thử thăm dò: "Nhị Lang?" Độ ấm truyền vào lòng bàn tay, Dao Cơ biết đây không phải là tưởng tượng, không còn là ảo ảnh, Nhị Lang của nàng rốt cuộc cũng trở về!
"Nhị Lang!" Dao Cơ ôm Dương Tiễn thật chặt, dường như muốn dung nhập hắn vào trong cốt nhục. Nhị Lang của nàng không có chết, Nhị Lang của nàng trở về rồi! Nàng không cần phải tiếp tục chịu đựng nỗi thống khổ cốt nhục chia lìa! "Nhị Lang... Con còn sống, con không có đi đâu hết, Tam muội con nói con chết rồi... Nhị Lang..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT