Tác giả: 四大皆空

Mây từng đám trôi nổi trên bầu trời một cách ung dung tự tại, dường như chẳng có thứ gì là có thể khiến chúng vội vàng. Rồi không biết một cơn gió đến từ đâu, tách đám mây ra làm đôi. Cây bút chở Ngọc Đỉnh bên trên lướt qua, bay đến hướng Hoa Sơn, như một khúc gỗ đơn độc giữa dòng sông.

Ở phương xa, tiểu Kim Ô hình như đang có ý định về phủ. Vô số đoá mây tía trôi nổi phía sau hắn, như có vị tiên tử nào đó đánh rơi hộp phấn, nhuộm một nửa biển mây thành màu lửa đỏ, quả là kỳ cảnh hiếm có. Đáng tiếc, tiểu Kim Ô tạo ra cảnh tượng này lại không có phúc để thưởng thức.

Khi hắn thiêu đốt, ánh sáng dừng ở phía sau, khi hắn ngừng lại, trong trời đất này chỉ còn lại bóng tối.

Người tạo ra ánh sáng không thể tận hưởng ánh sáng. Tiểu Kim Ô không thể nhìn thấy vẻ đẹp của ánh sáng, không thể thấy những khi hắn kiệt sức bá tánh hạ giới nhảy nhót hoan hô dưới ánh chiều tà, cũng không thể thấy được có người giống hắn—— Nhị Lang biểu đệ của hắn, như vầng thái dương lặn xuống phía Tây.

Đám mây không nhanh không chậm, vô ưu vô sầu, thình lình bị Ngọc Đỉnh tiện tay bắt một đoá, theo pháp quyết biến thành ảo cảnh, hiện ra Tôn Ngộ Không đánh một gậy lên người Dương Tiễn.

Cõi lòng Ngọc Đỉnh dao động, đám mây nhỏ tản ra. Y cuống quýt tụ lại một lần nữa, tinh thần kích động nên có chút khó khăn, nhưng tốt xấu gì cũng thành công.

Dương Tiễn trong ảo cảnh nghiêng đầu dùng tay lau đi vết máu trên khóe môi, mỉm cười đứng dậy. Trong mắt tràn đầy vui mừng và nhẹ nhõm, như rừng hoa đào bên cạnh căn phòng nhỏ dưới chân Hoa Sơn. Trong khoảng không văng vẳng giọng nói trầm ổn của hắn: "Trầm Hương, chúc mừng ngươi lấy được Khai Thiên Thần Phủ."

Âm thanh này dường như có một luồng sức mạnh thần kỳ, xoa dịu trái tim nhăn nhúm của Ngọc Đỉnh.

Rất nhanh, y đã thấy được Trầm Hương, khuôn mặt có ba phần giống với Dương Tiễn, chỉ là tuổi còn nhỏ, cho nên vẫn còn vẻ trong sáng và ngây ngô: "Dương Tiễn, việc đầu tiên khi Khai Thiên Thần Phủ xuất thế, chính là diệt trừ mối đại hại Tam giới nhà ngươi."

Ngọc Đỉnh mắng thầm trong lòng, tiểu tử trông mặt mày thì non nớt mà ngông cuồng quá thể. Tiểu nhi vô tri không biết trời cao đất dày, còn dám vọng luận Tam giới!

Mặc dù là ảo cảnh, nhưng hào quang từ Khai Thiên Thần Phủ vẫn làm đau mắt người khác. Ngọc Đỉnh nhìn Trầm Hương bổ Dương Tiễn, hốc mắt muốn nứt ra, càng làm cho y giận không thể át chính là vào thời khắc sinh tử, thế mà Dương Tiễn lại dám vứt Bảo Liên Đăng đi, trực tiếp nghênh đón một rìu bổ tới. Trái tim như bị bóp nghẹn, Ngọc Đỉnh duỗi tay muốn ngăn cản thần rìu, thế nhưng đám mây nhỏ lại vỡ tan trong lòng bàn tay, tất cả chỉ là vô ích.

Pháp lực ít ỏi không chịu sự khống chế của Ngọc Đỉnh đang trong trạng thái hoảng loạn. Y phí công thử lại vài lần, nhưng chẳng cách nào ngưng tụ thành đám mây trở lại, chỉ có thể miễn cưỡng thôi miên chính mình, lẩm bẩm: "Sẽ không sao, sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Mặt trời đã không còn chiếu những tia nắng xuống Hoa Sơn, sương mù xám xịt lơ lửng trên không trung, làm không khí xung quanh lạnh lẽo hơn hẳn. Yêu ma khắp nơi đối với luồng linh khí dồi dào nơi đây hệt như hổ rình mồi, chỉ là bọn chúng vẫn luôn kiêng dè đội binh mà Dương Tiễn phái tới đóng giữ nên không dám đến gần. Thế nhưng giờ này khắc này, thần phật đầy trời đều đang dõi theo Trầm Hương cứu mẹ, tất cả yêu ma liền lấy can đảm xông ra, tập trung lại một chỗ.

Nơi đó có một con suối vờn quanh, không biết là ai dẫn tới, chỉ biết mỗi khi mưa to tầm tã, nó vẫn giữ được độ trong suốt không nhiễm bùn đất; những khi trời gặp hạn hán, nó vẫn cứ tràn đầy chưa bao giờ khô cạn. Hắn khẽ khàng ngâm nga câu hát, không vui sướng, cũng không thê lương.

Người nằm giữa con suối, bào đen giáp bạc, vốn dĩ không nhiễm bụi trần, nay đã trở nên lam lũ, vết rạn nứt vô số. Mặt mày hắn trắng bệch, trắng hơn cả giấy. Dòng nước dịu dàng lướt qua người hắn, sau khi làm lạnh máu tươi nóng bỏng lại tiếp tục trôi đi.

Có ánh sáng lóe lên, Ngọc Đỉnh ngã lộn nhào khỏi cây bút, trên đầu tóc rối tung rối mù vội vàng cắm một cây bút lông phỉ thuý. Y vật vã chạy đến bên cạnh Dương Tiễn, hai tay run rẩy không cầm nổi quạt, nước mắt đã sớm che kín cả khuôn mặt mà vẫn không hay biết gì. Ngọc Đỉnh đi lòng vòng quanh Dương Tiễn, để mặc áo choàng màu lục bị gió thổi tốc lên, buồn cười khiến người khúc khích. Y muốn kiểm tra xem rốt cuộc Dương Tiễn bị thương thế nào, rồi lại không biết nên chạm vào đâu. Chân tay luống cuống một hồi mới vung tay lên, cây quạt ngay lập tức biến rộng ra một trượng, Dương Tiễn nằm lặng yên bên trên. Ngọc Đỉnh không dám trì hoãn, vội vàng bay về Côn Luân, thuận tay mang theo Tam thủ giao bị rơi bên ngoài cách đó mười thước.

Cùng lúc đó ở hang đá Hoa Sơn, hoa sen đầy hồ, cốt nhục chí thân chia lìa hai mươi năm rốt cuộc cũng được đoàn tụ.

Chúng thần Tam giới lệ nóng tuôn trào.

Trầm Hương cẩn thận đỡ mẫu thân ra khỏi hang đá, đoàn người bên ngoài đều tiến về phía trước chúc mừng.

Dương Thiền cong khoé môi, nhẹ nhàng cúi người, trên gương mặt chưa son phấn là một vẻ đẹp điềm tĩnh không nói nên lời: "Dương Thiền tại đây xin cảm tạ chư vị đã nâng đỡ Trầm Hương." Dứt lời, hốc mắt ửng đỏ.

Trầm Hương nhìn mẫu thân, trong lòng cũng đau xót. Suốt một đường đi tới, đạp lên vai người nào, lòng hắn đương nhiên sáng như gương. Nếu không có mọi người ở đây trượng nghĩa tương trợ, hắn đã sớm không giữ được tính mạng. Trầm Hương hai mắt đỏ hồng quỳ xuống đất, bái tạ mọi người.

Mọi người giật mình vội vàng duỗi tay đỡ hắn. Trong lúc nhất thời người khóc kẻ khuyên, vẫn chỉ có Tôn Ngộ Không là cười hì hì, kéo Trầm Hương đứng dậy: "Cứu được là tốt rồi, hắc hắc, cứu được là tốt rồi. Lão Tôn không chịu được cảnh khóc sướt mướt thế này đâu." Những người còn lại cũng sôi nổi tán đồng.

Trầm Hương nghĩ những ân tình bực này há một câu cảm tạ là có thể trả hết, nếu mình vẫn cứ khăng khăng một mực thì ngược lại càng có vẻ làm kiêu. Hắn cười cười gãi đầu, đứng thẳng dậy, định đỡ mẫu thân rời khỏi nơi này, nào ngờ bị Dương Thiền giữ tay: "Trầm Hương... Hắn đâu?"

Mọi người hơi sửng sốt, lúc này mới nhận ra là Dương Thiền đang nói đến Dương Tiễn. Thấy Dương Thiền bị hại đến mức này vẫn còn nhớ tới huynh trưởng, mọi người đều cảm thán nàng thiện lương, tạm thời không có ai đành lòng cho nàng biết sự thật.

Trầm Hương im lặng một lúc, nhẹ nhàng đáp: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Kẻ đại hại Tam giới Dương Tiễn đã bị hài nhi diệt trừ."

Trời đã tối hẳn, sơn cốc vốn đang ồn ào huyên náo bỗng chốc tĩnh lặng. Dương Thiền bất ngờ sững người, ngơ ngác nhìn Trầm Hương. Ngàn năm huynh muội thế nhưng phải đi đến bước đường này? Nhị ca tâm cao khí ngạo cứ như vậy...... không còn nữa?

Lưu Ngạn Xương ở một bên thấy Dương Thiền như thế thì không đành lòng, bước tới nắm tay nàng: "Tam Thánh Mẫu, tuy hắn là ca ca nàng, nhưng hắn chưa từng niệm tình huynh muội, bắt cả nhà chúng ta chia lìa hai mươi năm! Bước lên con đường này, Tứ công chúa, Đinh Hương đều chết trên tay hắn, Đại Thánh, ta và Trầm Hương cũng suýt nữa bỏ mạng. Trầm Hương giết hắn là vì trừ hại cho Tam giới."

Nghe Lưu Ngạn Xương nói, Dương Thiền sụp đổ, gật gật đầu, nắm lấy tay trượng phu nhi tử, sợ những gì nàng có được sẽ lại biến mất trong giây lát. Nàng cố gắng ổn định giọng nói run rẩy, miễn cường cười: "Dẫn ta đi tìm hắn. Suy cho cùng hắn vẫn là Nhị ca ta, ta sẽ an táng hắn bên cạnh cha mẹ."

Trầm Hương gật đầu, bảo những người khác ra về trước. Còn mình và Lưu Ngạn Xương sẽ đi cùng Dương Thiền tìm Dương Tiễn. Mọi người không khỏi thổn thức một phen.

Chỉ trong một chốc, Trầm Hương đã đưa Dương Thiền và Lưu Ngạn Xương đến bên con suối mà hắn đã giết chết Dương Tiễn.

Ánh trăng sáng soi, dòng nước nhiễm máu đỏ tươi, trống rỗng, nào còn bóng dáng của Dương Tiễn.

Dương Thiền hoảng sợ, kéo Trầm Hương khóc nức nở: "Trầm Hương, hắn đâu rồi?"

"Mẹ, mẹ đừng vội. Mới nãy hắn quả thật nằm dưới suối." Trầm Hương cũng có chút hoảng loạn, ngoài miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt lại dáo dác nhìn khắp nơi mà vẫn không thấy Dương Tiễn đâu.

Lưu Ngạn Xương nhăn mày: "Lẽ nào hắn vẫn chưa chết?"

"Không thể nào." Trầm Hương phản bác, "Hắn vốn dĩ bị trọng thương, lại thêm thần rìu và một kích của Bát thái tử, sao có thể không chết."

Ánh sao lập loè ban đêm, xung quanh an tĩnh không một tiếng động, khí lạnh làm lòng người phát run. Có lẽ Lưu Ngạn Xương không thể nhận ra, nhưng Trầm Hương và Dương Thiền lại cảm nhận được yêu khí vừa mới giải tán.

Yêu ăn thịt người có lợi cho việc tu hành, sao có thể buông tha cơ thể thần tiên? Trong lòng Dương Thiền đã có đáp án, cả người run lẩy bẩy, nhẹ nhàng đẩy Trầm Hương và Lưu Ngạn Xương ra, tiến về phía trước vài bước ngồi sụp xuống. Tay ngọc mần mò tìm kiếm dưới dòng nước, rồi lại rụt về bưng kín mặt như bị phỏng. Nước mắt chảy dài len lỏi qua khe hở ngón tay, từng hạt từng hạt như trân chân rơi xuống nước.

Đó là máu của Nhị ca! Nước lạnh băng, lạnh như giáp sắt của Nhị ca. Trong đầu nàng rõ ràng vẫn còn hình ảnh Nhị ca nhìn thẳng vào hai mắt nàng, nói sẽ không cho phép bất kì kẻ nào thương tổn đến nàng, tại sao hắn lại thành ra như ngày hôm nay? Là Chân Quân Thần Điện quá quạnh quẽ, cho nên mới khiến Nhị ca của nàng không màng nhân tình? Hay là sự dụ hoặc của quyền lợi địa vị quá sâu nặng, cho dù Nhị ca nàng kiêu ngạo vẫn sẽ bại trận? Nhị ca mà nàng tin tưởng sao lại thay đổi, sao có thể thay đổi? Dương Thiền khóc kiệt sức, dù cho bị Dương Tiễn đè dưới Hoa Sơn hai mươi năm cũng chưa bao giờ nàng khóc như thế này. Trong giây phút hoảng hốt, dường như nàng vẫn là tiểu cô nương năm đó, giơ Bảo Liên Đăng bất chấp tất cả cũng muốn giữ lại hồn phách của ca ca, song ký ức ngàn năm đã thuộc về dĩ vãng.

Lưu Ngạn Xương và Trầm Hương nhìn mà đau lòng, tiến lên đỡ Dương Thiền, vừa khuyên nhủ vừa đưa nàng rời đi.

Ngàn năm, chỉ là thời gian một cái búng tay. Dương Thiền nhớ mình từng nói: "Nhị ca ta sẽ không làm ngươi thất vọng, cũng sẽ không làm ta thất vọng." Rốt cuộc là thứ gì đã thay đổi?

—— W🅰️✝️✝️🅿️🅰️D ——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play