Tác giả: 四大皆空
Gần đây Quán Giang Khẩu có một đôi mẫu tử vừa mới chuyển đến.
Nam khí vũ hiên ngang, mạo tựa Phan An, chỉ nhẹ nhàng phẩy quạt là đủ để câu hồn tất cả các tiểu cô nương trong phố.
Nữ phong thái yểu điệu, dung mạo khuynh thành, tố y phiêu phiêu, chỉ nhẹ nhàng lướt qua cũng có thể khiến người người ngoái nhìn.
Nhân vật thần tiên như thế nào giống hai mẹ con, trong thành nhất thời bàn tán không thôi.
Trương mặt rỗ phía tây đi khắp nơi rêu rao những tin đồn không hay. Đến ngày hôm sau không biết vì sao không mở miệng nói được nữa, hoảng sợ tới mức cả đêm rời khỏi thành.
Vương mắt chột phía bắc vuốt râu tỏ vẻ cao thâm: "Nói không chừng là một đôi mẫu tử thành tiên, chứ làm sao mà lắm chuyện hoang đường như thế."
Bá tánh trong thành cho là có lý.
Nhìn tiểu ca kia luôn luôn tôn kính mẫu thân, có chỗ nào không giống một hiếu tử?
Nhìn phu nhân kia lúc nào cũng dịu dàng với nhi tử, sao lại không giống một từ mẫu?
Đã từng lườm bảng hiệu "Dương phủ" với ánh mắt đố kị có thể phóng ra lửa, giờ đây lời đồn đãi dần dần chuyển thành hâm mộ.
Con nhà người ta ngoan ngoãn nghe lời, mẫu thân nói một thì chính là một, kêu đi hướng đông tuyệt đối sẽ không quẹo hướng tây. Đầu tháng sẽ đưa mẫu thân ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ, mười lăm may cho mẫu thân một bộ y phục mới, thậm chí tháng trước còn xuống bếp giúp mẫu thân. Tuy là khói đen bốc lên đứng ngoài ba dặm vẫn có thể nhìn thấy, nhưng ít ra thì vẫn tốt hơn đám nam nhân cả ngày chỉ biết gào "Quân tử tránh xa nhà bếp".
Mẫu thân nhà người ta là người hiền từ. Lúc nói chuyện luôn thuỳ mị nhỏ nhẹ, cười dịu hiền như tắm mình trong gió xuân. Nếu ra ngoài du ngoạn nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ thức ăn, nếu muốn may áo chắc chắn sẽ không quên thanh sam trường bào. Nói đến chuyện Dương Nhị Lang đốt nhà bếp, Dương phu nhân chẳng những không giận đỏ mặt, mà còn cười khanh khách lấy khăn giúp Dương Nhị Lang lau sạch khuôn mặt lấm lem.
Một nhà hài hoà hạnh phúc, lại còn có lòng tốt bụng, rất thích giúp đỡ mọi người.
Năm ngoái Lâm tam tẩu ở trấn trên mắc bệnh hiểm nghèo, cũng không biết Dương Nhị Lang đã lẩm bẩm điều gì mà người ta thật sự khỏi bệnh.
Dương phu nhân lại càng giỏi giang, có thể dệt được tấm vải mềm mại nhất trên thế gian, thường xuyên tặng mọi người ở trấn trên. Từ đó tới nay, mọi người tuy hâm mộ nhà bọn họ, nhưng không hề ghen ghét. Song, không một ai ngờ, nhà bọn họ thế mà cũng có lúc tranh cãi.
Mọi chuyện bắt đầu từ một sự việc rất nhỏ, số là lúc trước có một người mặc áo bào màu lục phẩy quạt bước vào Dương phủ, tặng cho Dương phu nhân một phương thuốc điều dưỡng cơ thể. Từ đó, một ngày ba lần, bên trong Dương phủ luôn có mùi thuốc nồng nặc bay ra.
Tháng đầu vẫn còn tốt, Dương Nhị Lang không nói hai lời ngay lập tức uống cạn thuốc.
Tháng thứ hai cũng tạm ổn, tuy Dương Nhị Lang có chút khó chịu, nhưng vì muốn mẫu thân vui vẻ vẫn uống thuốc đều đều.
Nhưng đến buổi sáng ngày hôm qua, Dương Nhị Lang hạ quyết tâm, nói thế nào cũng không chịu uống thuốc. Dương phu nhân khuyên được vài câu, hắn liền đứng dậy quay về phòng, cơm trưa bữa tối đều không dùng. Làm Dương phu nhân tức giận cau có, không còn thấy tươi cười như trước nữa.
Trận tranh cãi giằng co ba ngày, tính tình hai người đều quật cường. Dương phu nhân vẫn cứ mỗi ngày nấu thuốc ba lần, Dương Nhị Lang liền trốn trong phòng ba ngày không chịu ra ngoài.
"Ba ngày không ăn không uống có ảnh hưởng đến sức khoẻ hay không?" Một người hỏi.
Người truyền tin bèn đáp: "Còn không phải thế sao, Dương Nhị Lang càng ngày càng gầy yếu trông thấy rõ."
Dương Thiền ngồi ở quán trà nơi cửa thành, nhịn không được cười ra tiếng. Sau khi nghe xong cuộc trò chuyện, vừa khéo ly trà trong tay cũng đã cạn, nàng để lại vài đồng tiền rồi tiếp tục tiến vào thành, gõ cửa Dương phủ.
Bốn phía không người, nàng cũng chẳng chờ người mở cửa, ẩn thân đi vào trong.
Người tiếp đón là Dao Cơ: "Con mới đến hồi tháng ba, sao bây giờ lại đến nữa? Mấy đứa Trầm Hương có khỏe không?"
"Cũng không có việc gì, đến thăm mẹ và Nhị ca. Bọn nhỏ đều mạnh khoẻ, hiện tại Thiên Đình dính dáng tới họ Dương là lại sợ gặp đen đủi, đương nhiên chúng nó sẽ được thoải mái tự do." Dương Thiền ngừng một lúc, dường như có điều muốn nói, nhưng lại không nói ra.
Dao Cơ thấy thế liền cười: "Con à, đã qua mười mấy năm mà vẫn còn muốn giấu chúng."
"Có vài lần Trầm Hương thấy nghi ngờ, bèn hỏi con có phải Nhị ca đã thật sự đi rồi không." Nụ cười của Dương Thiền vụt tắt, "Tuy nói đã qua mười mấy năm, nhưng chuyện năm xưa con vẫn thường hay nhớ lại, nghĩ mà thấy sợ, chỉ hận không thể sớm ngày giấu Nhị ca đi, nào còn ý nghĩ nói cho chúng biết chứ."
"Con nhớ mãi chuyện cũ không muốn quên, nhưng trong lòng con vẫn sẽ oán trách chính mình, cũng oán trách Na Tra và Trầm Hương, khổ mình, mà cũng khổ người." Dao Cơ lắc đầu, kéo Dương Thiền vào trong, "Thôi không nhắc nữa, nói không chừng ngày nào đó cơ duyên tới là có thể tháo gỡ."
Bên trong Hao Thiên Khuyển hoá thành hình chó đang cuộn tròn bên cạnh ghế dựa ngủ gật. Thấy Dương Thiền tới, nó chỉ hừ hừ một tiếng, rồi chạy ra ngoài viện.
Mấy năm nay Hao Thiên Khuyển đều không thèm để ý tới nàng, dần dần Dương Thiền cũng thành quen, không so đo gì nhiều. Nàng chỉ vào chén thuốc trên bàn: "Lúc vào thành con có nghe loáng thoáng người ta nhắc đến Dương phủ, cho nên cũng vào xem thử họ nói gì. Vốn dĩ con không tin Nhị ca sẽ chỉ vì chén thuốc mà giận dỗi với mẹ. Nhưng không ngờ chuyện này là thật sao?"
Sắc mặt Dao Cơ không vui, bực bội đáp: "Nhị ca con gần đây thật sự cứng đầu bướng bỉnh."
Dương Thiền che miệng cười: "Còn không phải là do mẹ nuông chiều mà ra hay sao."
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Dao Cơ đi hâm nóng thuốc, rồi cổ vũ Dương Thiền đưa đến cho Dương Tiễn.
Cửa không khoá, Dương Thiền nhẹ nhàng đẩy một cái rồi bước vào. Dương Tiễn ngồi tập trung chơi cờ một mình, thỉnh thoảng có bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Bởi vì lúc trước liên tiếp bị thương nặng, cho nên hiện tại hắn trông có hơi gầy một chút. Nhưng vẻ mặt lại an nhàn thư thả, so với ngày xưa thì có tinh thần hơn rất nhiều.
"Muội nghe người ta bảo Dương Nhị Lang ngày càng gầy yếu, nên mới hoảng hốt chạy về. Nhưng xem ra Nhị ca nhàn nhã quá nhỉ." Dương Thiền đặt chén thuốc xuống bàn, quay đầu nhìn ván cờ của Dương Tiễn.
"Khó lắm muội mới tới một lần, vậy mà lại đi làm thuyết khách giúp mẫu thân." Dương Tiễn nhíu mày đăm chiêu, không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng ngăn cản bàn tay nóng lòng muốn thử của Dương Thiền: "Ta kiên trì ba ngày, muội đừng làm hỏng chuyện của ta."
Dứt lời, trên bàn cờ hạ xuống một quân cờ đen.
Dương Thiền hậm hực tránh qua một bên, rũ mi nhìn chằm chằm chén thuốc.
Mấy quân cờ sau đó, rốt cuộc Dương Tiễn cũng nhận ra có gì đó không đúng. Hắn khẽ thở dài, gác kì phổ xuống, ngồi bên cạnh Dương Thiền, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
Dương Thiền lắc đầu.
"Chuyện đã qua bao lâu, muội còn nghĩ cái gì. Đã nhiều năm như vậy mà sư phụ vẫn còn giận ta, thỉnh thoảng lại đưa thuốc đắng tới. Ông ấy già rồi mà không chính chắn, dùng mãi có mỗi một chiêu này. Mẫu thân lại còn tin tưởng không chút nghi ngờ. Thật ra ta đã khoẻ hơn nhiều rồi cơ mà."
"Trong quá khứ là muội không đúng."
Chuyện cũ sẽ vĩnh viễn là một vết sẹo, chỉ khẽ chạm vào đã vô cùng đau đớn khó chịu. Dương Tiễn nhíu mày liếc sang chén thuốc, hạ quyết tâm mà mãi vẫn không nhấc nổi nó. Cũng không phải là hắn sợ đắng, mà là hắn cảm thấy thật sự không cần vô duyên vô cớ làm khổ bản thân. Hắn ngẫm nghĩ, quyết định thà rằng không làm, nhưng đã làm là phải làm đến cùng, bèn nói sâu vào đề tài hiện tại: "Có một số chuyện ta vẫn chưa nói, hôm nay muội đã nhắc tới thì ta cũng lắm miệng vài câu. Chuyện lúc trước đã là kết cục định sẵn, muội cần gì phải khổ sở nói cho Trầm Hương và Na Tra biết chân tướng."
Mười hai năm trước, Dương Tiễn giả chết. Dương Thiền ngày ngày hôn mê, khắc khắc hối hận, oán trách chính mình tại sao không sớm nhận ra, tại sao lại phải tiếc rẻ một tiếng "Nhị ca". Nàng đã đi tìm huynh đệ Mai Sơn, hỏi rõ ngọn nguồn trước kia bị cầm tù ở Hoa Sơn; rồi lại đến Nga Mi, biết được ý đồ liều chết của Dương Tiễn, trong lòng nàng đã đoán được đại khái kế hoạch của hắn.
Ở Quán Giang Khẩu chỉ là quan tài rỗng, thi thể của Dương Tiễn không biết đã được Ngọc Đỉnh đưa đến nơi nào. Dương Thiền canh giữ Côn Luân, ngày đêm không nghỉ, chỉ cầu có thể đưa Nhị ca nàng về.
Sau đó Dương Tiễn tỉnh lại, bảo Dao Cơ dẫn Dương Thiền vào Côn Luân. Nàng đã ôm Dương Tiễn khóc một trận thật to, khóc đến không thở được, thế nhưng khi màn đêm buông xuống nàng lại rời đi. Trước tiên nàng tới phủ Na Tra ở Thiên Đình đại náo một phen, kể rõ rành mạch mọi chuyện cho Na Tra, từ việc nhậm chức Tư Pháp Thiên Thần đến biến cố Hoa Sơn. Tiếp đó là huynh đệ Mai Sơn, rồi đến Trầm Hương. Nàng đánh mất tất cả khí độ thuỳ mị, như si như ngốc công bố chân tướng cho mọi người. Song, lại để mặc cho bọn họ hiểu lầm Dương Tiễn đã chết, như một cách trả thù vô lý mà điên cuồng tuyệt vọng.
Nàng kéo Trầm Hương quỳ ở trước ngôi mộ rỗng của Dương Tiễn hết một tháng, thậm chí còn cãi nhau to với Lưu Ngạn Xương.
Tam giới đều bảo Tam Thánh Mẫu tận mắt thấy Dương Tiễn chết nên phát điên rồi.
Một kiếp nạn, chôn vùi biết bao nhiêu thù cũ, cũng nảy sinh biết bao nhiêu hận mới.
Thấy Dương Thiền lại xúc động, Dương Tiễn hạ thấp giọng: "Thật ra mọi chuyện đều đã qua, mọi người đều có cuộc sống mới, có phải không? Lúc trước hồn phách ta bị thương, cả ngày phải ngâm mình trong thuốc chữa thương, miệng lúc nào cũng đắng ngắt. Nếu ta đã có thể trốn, vậy bọn họ cũng có thể, đúng không?"
Một giọt nước mắt lăn dọc theo má Dương Thiền. Nàng vẫn luôn áy náy trong lòng, thế nhưng nàng không hề nhận ra câu hỏi của Dương Tiễn chưa có câu trả lời, mà chỉ mãi để ý chén thuốc quá đắng, đắng đến mức Dương Tiễn không chịu được.
Dương Thiền xoa hai mắt, bưng chén thuốc đứng dậy: "Nhị ca huynh yên tâm, muội sẽ nói với mẫu thân, thuốc này đã vô dụng, sau này không cần uống nữa."
Dương Tiễn mỉm cười nhìn Dương Thiền rời đi, hắn quay lại bên cửa sổ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ dưới khe hở bàn cờ.
Bên trong là một cái khoá trường mệnh khắc được một nửa. Nửa năm trước tiểu Ngọc sinh được một bé gái, lần trước Dương Thiền có bế đến Quán Giang Khẩu cho Dương Tiễn xem. Tiểu cô nương mặt hồng môi đỏ, cực kỳ giống tiểu Ngọc.
Chiếc khoá được khắc cẩn thận tỉ mỉ, không đến nhanh được như Dương Thiền, khiến hắn không thể nắm bắt thời gian nhờ Dương Thiền mang về.
Dương Tiễn vui vẻ nghĩ, vẫn là con gái tốt hơn, nếu như sinh ra một thằng nhóc nghịch ngợm thì thật không biết sẽ ầm ĩ ra sao. Đang dở tay khắc đột nhiên lại có chút cảm thán, tự nhiên mình được lên chức ông lúc nào không hay.
<<Hoàn>>
__________
Giữ lời hứa lấp hố :V (8.2.2022)
—— W🅰️✝️✝️🅿️🅰️D ——