Tác giả: 四大皆空

Ngọc Hư cung hoàn toàn tĩnh lặng, sau khi nghe Ngọc Đỉnh kể những chuyện xảy ra với Dương Tiễn, mọi người đều im lặng không nói một lời. Qua một lúc lâu, không biết là ai phát ra tiếng than thở khe khẽ, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, cũng khiến cho Nguyên Thủy Thiên Tôn phải mở miệng: "Na Tra này đúng là bất ngờ đấy..."

Thái Ất vốn đang mải cảm thán bỗng nhiên run rẩy, đồng môn tương tàn dù là ở bất kì môn phái nào cũng đều là tối kỵ. Sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn khó đoán, Thái Ất không lường trước được, chỉ có thể thử thăm dò biện giải thay cho Na Tra: "Đồ nhi của ta trời sinh tính nết không được tốt, tâm tính trẻ con, nhưng không có ý xấu. Có nhiều điều hiểu lầm Dương Tiễn sư điệt, cho nên mới thành cục diện như bây giờ."

Ngọc Đỉnh nghe được Thái Ất có ý giải vây, lửa giận xông lên não, cả giận: "Chỉ mỗi đồ nhi của ngươi quý giá à! Làm trời làm đất hơn trăm năm không ai nói tới, bây giờ lại còn ra tay với đồng môn, vậy mà còn tâm tính trẻ con? Xin hỏi tôn đồ đã bao nhiêu tuổi?"

Thái Ất lúng túng, thầm nói Na Tra hồ đồ. Nhưng đứa nhỏ nhà mình thì mình đau lòng, mặc kệ là phạt nặng hay nhẹ, chỉ cần nhắc tới chữ phạt là hắn lại không nỡ. Tính toán một lúc, Thái Ất đặt phất trần xuống dưới đất, quay người sang hành lễ với Ngọc Đỉnh xem như bồi tội, sau đó lấy tốc độ như sét đánh vồ tới kéo ống tay áo Ngọc Đỉnh, than trời trách đất: "Sư đệ à! Na Tra là tim là gan của ta, nếu như có một ngày ta hồn phi phách tán, còn cần trông cậy vào nó lập bia cho ta, đệ không thể như vậy được! Sư phụ sẽ trị chết Na Tra! Làm như vậy là đệ đang moi tim của sư huynh!"

Quảng Thành Tử ở một bên không nhịn được che miệng cười.

"Aiya aiya!" Ngọc Đỉnh ghét bỏ giật ống tay áo ra, dùng cả hai tay hai chân thoát khỏi móng vuốt của Thái Ất, nhưng không thành công chỉ đành tức giận xin tha, khí thế hừng hực trừng mắt nhìn Thái Ất, sau đó mới miễn cưỡng nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn, "Được rồi được rồi, Na Tra cũng không biết chuyện, quả thực không nên trách nó. Nói cho cùng cũng là do Dương Tiễn không chừa đường lui. Sư phụ, người không cần phải trách tội."

Nghe vậy, Thái Ất chân nhân lập tức nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn, thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu mới thở phào nhẹ nhõm.

Quảng Thành Tử cân nhắc một lúc lại hỏi: "Chỉ là như thế thì Tam giới tất sẽ không dung thứ Dương Tiễn sư điệt. Xiển giáo cứu hắn có cần phải phái người đi giải thích không?"

Hoàng Long chân nhân phất tay, nở nụ cười: "Ái chà sư huynh, chờ chúng ta công bố chân tướng cho hậu thế, mọi người trong Tam giới cảm tạ Dương Tiễn còn không kịp sao có thể không dung thứ? Không thành vấn đề, ha ha, không thành vấn đề."

"Haiz." Ngọc Đỉnh nhẹ nhàng phẩy quạt, hiển nhiên tất cả đều tán thành cách nói này.

Xích Tinh Tử hơi nhướng mày: "Không ổn, không ổn. Này dù sao cũng chỉ là lời nói một phía của Ngọc Đỉnh, chúng ta tin, nhưng người khác chưa chắc sẽ tin!"

Quảng Thành Tử gật đầu tán thành, "Có tin hay không tạm thời không nói tới. Bản lĩnh của Dương Tiễn sư điệt từ Phong thần chiến chúng ta đã sáng tỏ, hơn nữa với mấy trăm năm mưu tính có thể thấy được tâm cơ mưu trí vượt xa người thường, thế nhưng tại sao lại không thể chừa lại chứng cứ cho bản thân mình? Tại sao không thể toàn thân rút lui? Ngọc Đỉnh, năm đó đệ chỉ điểm cho đồ nhi của đệ có từng nghĩ tới đó sẽ là đường chết?"

Quạt trong tay đột nhiên nặng tựa ngàn cân, không nhấc lên được nữa, Ngọc Đỉnh giận tái mặt.

"Quảng Thành Tử sư huynh nói gì vậy." Hoàng Long chân nhân cười đáp: "Chẳng lẽ Ngọc Đỉnh sư đệ biết đó là đường chết mà còn chỉ điểm cho đồ đệ sao?"

Quảng Thành Tử gật đầu: "Phải, nhưng đường sống sao lại trở thành đường chết? Dương Tiễn sư điệt e là còn có nỗi băn khoăn khác."

Chúng tiên ngẫm lại quả thật phát hiện ra điểm kỳ lạ, cùng nhau nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên nhìn Ngọc Đỉnh, hỏi: "Ngọc Đỉnh, ngươi nói xem?"

Ngọc Đỉnh cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt. Y vén vạt áo quỳ xuống bái lạy trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn: "Sư phụ, con không biết đồ nhi của con có ý định gì. Con chỉ muốn hỏi sư phụ, Xiển giáo có bảo vệ đồ nhi của con hay không?"

Nguyên Thủy Thiên Tôn không trả lời mà hỏi ngược lại mọi người: "Các ngươi cảm thấy thế nào?"

Hoàng Long chân nhân bước tới đỡ Ngọc Đỉnh đứng dậy, phẩy phất trần cất giọng lanh lảnh: "Năm đó Dương Tiễn đến núi Côn Luân bái sư, sư phụ tránh mặt không gặp là không muốn chọc tới Ngọc Đế. Sau Phong thần chiến, Xiển giáo càng không màng thế sự chỉ cầu được an bình. Vì lẽ đó năm xưa đệ dạy Tôn Ngộ Không cũng phải lén lén lút lút, sợ phá hủy cục diện hài hòa. Nhưng hiện tại Dương Tiễn đã vào Xiển giáo, chúng ta cũng biết hắn không phải người xấu, không có bôi nhọ sư môn, há có thể thấy chết không cứu? Thế chẳng khác nào nói cho cả Tam giới biết Xiển giáo chúng ta dễ ức hiếp?"

"Phải, hôm nay ta cứ cứu sư điệt của ta đấy thì làm sao, Thiên Đình có thể làm gì được ta?" Thái Ất quét phất trần qua, liên tục phụ họa.

Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười không nói.

Quảng Thành Tự bái lạy Nguyên Thủy Thiên Tôn: "Là đồ nhi mấy năm nay quen lo trước lo sau, suy nghĩ không thông thoáng."

Thái Ất chân nhân cầm phất trần chỉ Ngọc Đỉnh, thừa dịp châm chọc: "Xem ai hay nói ta kìa, chậc chậc, không biết là ai vừa động đến đồ nhi là lại mất bình tĩnh! Quảng Thành Tử sư huynh chỉ là muốn thương lượng tìm cách vừa cứu Dương Tiễn vừa không đến mức đắc tội Tam giới, thế mà đệ đã thành thế này rồi, cứ như là chúng ta muốn ngay lập tức ném đồ nhi của đệ ra ngoài ấy."

Vừa rồi Ngọc Đỉnh quá mức trịnh trọng, hiện tại xấu hổ mặt mày đỏ bừng, chỉ có thể giả vờ không để ý tới, phẩy quạt rời đi, chậm rãi cất lời: "Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì ta về xem đồ nhi tỉnh lại chưa."

Bên trong Ngọc Hư cung phía sau Ngọc Đỉnh, chúng tiên nhìn nhau cười, lại bắt đầu lấy thứ khác ra trêu ghẹo, cứ như những gì mới xảy ra chỉ là chuyện nhỏ vụn vặt.

Hoa trên núi đã nở không ít, hương thơm hòa cùng ánh nắng mặt trời ghé vào trong động phủ, xua đi giá lạnh.

Người ngồi trên giường ngược hướng với ánh nắng, như có Phật quang vờn quanh, một vài sợi tóc xoăn bị gió thổi nhẹ nhàng bay bay, yên tĩnh ôn hòa, không hại đến đời.

Ngọc Đỉnh nhìn Dương Tiễn mà ngơ ngẩn.

Dương Tiễn hơi mỉm cười, Tam thủ giao trong tay không hề phát ra tiếng động nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn không muốn xa rời chủ nhân.

"Sư phụ, đứng ở đầu gió lâu như thế, người có mệt không?" Dương Tiễn không ngẩng đầu, vẫn ngồi đó dùng một miếng vải trắng cẩn thận lau Tam thủ giao, chỉ có giọng nói ôn hòa thoáng cất lên rồi biến mất, như chưa có gì xảy ra.

Ngọc Đỉnh hắng giọng, ra vẻ không có chuyện gì phe phẩy quạt bước vào ngồi xuống giường, yên lặng nhìn Dương Tiễn, trong lòng âm thầm quyết tâm nhất định phải lấy uy của người làm sư phụ ra răn dạy lại hắn.

Bầu không khí yên tĩnh một cách quái dị, mãi khi Dương Tiễn lau Tam thủ giao đến mức sáng bóng vẫn không phát ra một âm thanh nào.

Ngọc Đỉnh ngồi không yên, giả vờ nghiêm khắc hỏi: "Lau xong rồi?"

Dương Tiễn nở một nụ cười khi mọi chuyện đều nằm trong dự kiến, hắn để Tam thủ giao qua một bên: "Hắn theo con hơn một nghìn năm, không có ngũ thức, không thể nói chuyện, con cũng xem hắn như một binh khí thuận tay."

"Cũng không có tìm cho hắn một nơi tốt để đi?" Còn lại Dương Tiễn không nói gì thêm, mà Ngọc Đỉnh lại như bị ma xui quỷ khiến tiếp lời, bỗng chốc không hiểu sao y thấy tức giận. Lúc nào cũng vậy, hắn luôn lo lắng chu toàn cho người khác, còn hắn hiện tại lại không có nơi nào để đi.

Dương Tiễn giật mình, tuy chính hắn cũng nghĩ đến điều đó, nhưng không ngờ được Ngọc Đỉnh sẽ nói ra như thế. Hắn mỉm cười lấy lòng: "Vẫn là người hiểu con." Thấy Ngọc Đỉnh không nói lời nào, lửa giận dường như muốn bùng nổ từ bên hai tai. Ý cười càng hiện rõ trên gương mặt Dương Tiễn, nhìn người trước mặt dù nhiều năm không gặp vẫn chẳng mảy may thay đổi, trong ánh mắt tràn đầy nghiêm túc và nhung nhớ, cúi đầu cung kính gọi một tiếng "Sư phụ."

Giọng nói trầm thấp nghẹn ngào vang lên, xua tan cơn giận của Ngọc Đỉnh. Hắn vẫn là hắn, hắn của trước kia từng hành lễ bái sư, thường ngày trông có vẻ không nghe lời lại vô cùng kính trọng y, Ngọc Đỉnh lại ngồi im lặng thêm một lúc.

Nhìn mái tóc hoa râm của Ngọc Đỉnh, Dương Tiễn đau nhói trong lòng. Nhưng hắn trước giờ không phải người biết an ủi, chỉ có thể mím môi bối rối: "Để người lo lắng, đồ nhi bất hiếu."

Lại thêm một câu, chút lửa giận ít ỏi còn sót lại bị dập tắt sạch sẽ, Ngọc Đỉnh chỉ có thể phất tay cho qua, thở dài: "Thôi thôi, không sao là tốt rồi. Ngươi cẩn thận dưỡng thương, qua một thời gian nữa sư phụ đi cùng ngươi lên Thiên Đình nói rõ mọi chuyện."

Dương Tiễn nhìn Ngọc Đỉnh với ánh mắt kỳ quái: "Sư phụ cho rằng sẽ có người tin?"

___________

Ed: Nói một hồi xong sư phụ quên mất mình định làm gì luôn. =))

—— W🅰️✝️✝️🅿️🅰️D ——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play