Tác giả: 四大皆空
"Dương Tiễn? Dương Tiễn! Bị thương ở đâu?"
Tiếng gào rống cách xa tám trăm dặm của Ngọc Đỉnh chân nhân như mũi tên sắc nhọn xé rách khoảng không đâm vào lỗ tai người khác.
Dương Tiễn vốn đang ngồi một góc nhàn nhã uống trà bất chợt run tay làm đổ nửa ly, kéo theo sự chú ý của Na Tra và Trầm Hương.
"Hôm nay bàn đến đây thôi." Dương Tiễn bình tĩnh buông ly đứng dậy, phủi phủi cổ tay áo dính nước trà, thong thả rời đi như những lần trước, chỉ là nhìn thế nào cũng có cảm giác hình như bước chân của hắn nhanh hơn bình thường.
"Hắn bị thương thật?" Trầm Hương liếc theo bóng lưng của Dương Tiễn, nhỏ giọng hỏi Na Tra.
"A," Na Tra trợn mắt, "Ta gạt ngươi làm gì."
Mành trướng còn chưa buông xuống hoàn toàn, Dương Tiễn ở bên ngoài cách một trăm bước đã đón tiếp Ngọc Đỉnh. Chỉ thấy hắn cười cười không biết đang nói điều gì, chốc lát sau Ngọc Đỉnh mang theo vẻ mặt do dự theo hắn rời đi.
Hắn đang gạt ngài—— Lòng Trầm Hương thầm đưa ra kết luận. Dương Tiễn như vậy thật hiếm thấy, có thêm một chút sức sống hơn so với thường ngày, khiến Trầm Hương có cảm giác hình như hắn cũng không đến mức khó gần.
Sau những lời nói của Dương Thiền hôm đó, Trầm Hương cũng thường hay nhớ lại một ít chuyện cũ. Tỷ như mặc quạt đen tuyền khẽ lay động bên bờ sông, có người mỉm cười tự xưng là cữu cữu của hắn, lại ví như bạch y phiêu phiêu dưới địa phủ, có người buông một câu bâng quơ bỏ thêm hai mươi năm dương thọ cho hắn.
Đảo mắt một cái đã qua mấy năm, oán hận theo thời gian dần dần phai nhạt, trở thành dấu vết in trong lòng, an tĩnh nằm đó, không cách nào xoá bỏ. Những hồi ức tốt đẹp thường xuyên được khơi gợi, như hoàng hôn óng ánh ven mặt hồ, biết rõ là không giữ được, lại chẳng thể rời mắt.
Tiểu Ngọc nhận ra tâm sự nặng nề của hắn.
Hắn kể lại chuyện cũ cho tiểu Ngọc nghe, rồi bổ sung: "Tiểu Ngọc, ta biết bà ngoại là do Dương Tiễn mà chết. Ngươi yên tâm, tuy ta hứa với mẫu thân sẽ không khó xử hắn, nhưng ta tuyệt đối sẽ không quên mối thâm thù giữa hắn và chúng ta."
"Bà ngoại... dù gì cũng là đi lầm đường, không trách được người khác." Tiểu Ngọc lắc đầu, không hiểu vì sao phiền muộn và ưu sầu lại bủa vây lấy nàng, khiến nàng giật mình hoảng hốt: "Trầm Hương, người đời hiểu lầm hắn một lần, vậy có thể nào sẽ hiểu lầm hắn lần thứ hai, lần thứ ba?"
Sóng to gió lớn lại một lần nữa cuộn trào trong lòng Trầm Hương, mở mắt là tình cảnh ngày đó gặp Dương Tiễn, nhắm mắt là giọng nói của tiểu Ngọc. Những nghi ngờ từng chút từng chút một không thể dứt được, bản thân mình thua hắn rất nhiều, có thể đánh đổ được hắn xuống khỏi tầng mây sao? Mà hắn có thật là lòng dạ sắt đá, không hề có tình cảm gì với mình?
Ngày đại hôn hai người giao đấu, khi ma loại tấn công quân doanh liên thủ đối địch, dưới núi Trấn ma tình nghĩa cứu giúp. Từng việc một dường như đang chứng tỏ một bí mật kinh thiên động địa.
Mặc kệ đáp án là gì, đều vô lý cả.
"Trầm Hương, ngươi sao thế? Sao gần đây hay mất tập trung vậy? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn tìm Dương Tiễn gây rắc rối? Đủ rồi đó Trầm Hương." Na Tra quơ quơ thương trước mặt Trầm Hương. Trước giờ Na Tra vẫn luôn đứng về phe yếu, khoảng thời gian này thấy Dương Tiễn không được lòng ai, sớm đã có lòng trắc ẩn.
"Huynh nói cái gì vậy." Trầm Hương không thể nói suy nghĩ của mình cho Na Tra, chỉ đành đáp cho có lệ, "Nào cần ta làm khó hắn, sư phụ hắn đã đủ khiến hắn đau đầu."
Lời nói quả không sai, Ngọc Đỉnh chân nhân miễn cưỡng theo sau Dương Tiễn, khi chân vừa đặt vào trướng đã ngay lập tức lộ nguyên hình giơ tay muốn lột quần áo của hắn, làm Dương Tiễn phải liên tục lui về sau tránh né.
Hao Thiên Khuyển đứng một bên thấy chủ nhân của mình bị ức hiếp thì gầm gừ muốn nhào lên cắn.
Một màn gà bay chó sủa diễn ra, ầm ĩ đến nỗi Dương Tiễn muốn giận thì không được mà cười cũng không xong, chỉ có thể lấy quạt gõ đầu Hao Thiên Khuyển cảnh cáo rồi bảo nó đi ra ngoài, đến lúc này mới yên tĩnh trở lại.
"Dương Tiễn, mau cho ta xem, bị thương ở đâu?" Ngọc Đỉnh nhướng mày.
"Không có bị thương ạ. Chỉ là nếu con không bảo Hao Thiên Khuyển chuyển lời như thế thì không biết đến bao giờ người mới có thể nguôi giận?" Dương Tiễn lo lắng lời nói không đủ thành khẩn, còn cố ý rót cho Ngọc Đỉnh một ly trà.
Ngày đó nghe được Tôn Ngộ Không bị Dương Tiễn tra tấn, Ngọc Đỉnh đau lòng đồ đệ, nhất thời tức giận nóng đầu. Đến khi trở về Côn Luân mới bắt đầu thấy hối hận, nghĩ thế nào thì con đường Dương Tiễn đi cũng là do mình chỉ, sao có thể trách mỗi một mình hắn. Vả lại, những khổ cực mà Dương Tiễn phải chịu nào có ít hơn Tôn Ngộ Không. Ngọc Đỉnh chân nhân đã suy nghĩ rất nhiều ngày, đến cuối cùng tất cả chỉ còn lại lo lắng và đau lòng.
Ngọc Đỉnh cảm thấy lửa giận dường như đã bị dập tắt, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi uống cạn nước trà.
Dương Tiễn thấy thế thì không nhịn được cười, bèn lấy lòng rót thêm một ly nữa cho Ngọc Đỉnh.
"Nói đi, có chuyện gì," Thấy Dương Tiễn đột nhiên chuyển thái độ tốt, Ngọc Đỉnh tự dưng cảm thấy đắn đo, "Nếu không phải chuyện quan trọng thì ngươi cũng sẽ không chủ động bảo Hao Thiên Khuyển đi tìm ta."
Chuyện quan trọng đương nhiên là có.
Ngày đó Dương Tiễn một mình xuống núi Trấn Ma mở Thiên nhãn, phát hiện phong ấn do thượng cổ đại tiên để lại không hề bị hao tổn, mà là ảm đảm vụt tắt, mất đi uy áp, ngoài ra còn có sự xuất hiện của nguồn gốc ma khí cực đại với oán khí dày đặc. Nghĩ đến những hành động trước giờ của ma loại, trong lòng Dương Tiễn đã sớm có phán đoán.
Kết giới của thượng cổ đại tiên đương nhiên không thể dễ dàng phá bỏ. Chỉ là ma loại hung tàn, vì muốn thoát khỏi núi Trấn Ma mà chúng đã có ý đồ tạo ra một nguồn ma khí áp chế phong ấn. Do đó, bọn chúng đã tàn sát đồng loại, cướp đoạt ma lực, huỷ hoại thân thể. Oan hồn đếm không xuể bị kết giới giam giữ không được giải thoát, lấy trạng thái hồn phách sa đoạ ma đạo. Ma loại còn sót lại liền dùng những ma hồn này bày trận tạo ra ma nguyên. Oán khí ngày một tích tụ, ma nguyên ngày càng mạnh mẽ. Tích luỹ trăm ngàn năm, tới thời điểm hiện tại đã có thể miễn cưỡng chống lại phong ấn.
Trên thực tế, ma loại vốn dĩ không thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của phong ấn, chỉ có cách mượn sức mạnh của ma nguyên thoát ra một lúc, song vẫn bị phong ấn giới hạn. .
truyện ngôn tìnhBọn chúng tạo biểu hiện giả rằng kết giới đã bị huỷ, thứ nhất là để hấp dẫn thêm nhiều yêu ma đến gần rồi giết hại, thứ hai là nhằm hấp thụ oán khí từ linh hồn đã chết của thần ma trong trận giao chiến với Thiên binh. Như thế có thể khiến ma nguyên ngày càng mạnh mẽ, đến cùng sẽ có một ngày đủ khả năng phá huỷ phong ấn thật sự.
Điều khiến Dương Tiễn càng phẫn nộ hơn chính là Vương Mẫu vì muốn ép hắn ra mặt mà nhiều lần nhiễu loạn cục diện, coi vạn dân thế gian và chư binh Thiên Đình như cỏ rác, cố ý kéo dài chiến cuộc ở núi Trấn Ma, vô tình đã theo đúng ý đồ của ma loại.
Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Sau khi biết rõ nguyên do, muốn phá giải khốn cảnh thật ra cũng không khó. Chỉ cần có một người pháp lực cường đại, tinh thông trận pháp xông vào núi, vừa thi pháp củng cố kết giới, vừa tách ma nguyên giải phóng oan hồn. Còn những người bên ngoài núi chỉ cần phối hợp đánh tan oan hồn thoát ra là xem như đại công cáo thành.
"Không thể nào, chỉ nghĩ cũng không được!" Ngọc Đỉnh nghe xong kế hoạch của Dương Tiễn là ngay lập tức từ chối, múa may cây quạt trợn mắt tức giận với Dương Tiễn.
Phương pháp này không thể nói là sai, nhưng người vào bên trong núi sẽ cực kì nguy hiểm. Hắn vừa phải chống cự sự công kích điên cuồng từ ma loại, vừa phải phòng ngừa bị cắn xé bởi những oan hồn được phóng thích, lại còn gánh chịu cả nguy cơ bị kết giới phản phệ, có thể nói là lành ít dữ nhiều.
"Sư phụ, đồ nhi có cửu chuyển nguyên công, sẽ không..." Dương Tiễn thử giải thích.
"Dù ngươi có ba đầu sáu tay thì cũng chỉ có một cái mạng. Ta tốn nhiều công sức cứu ngươi về là để cho ngươi tự huỷ hoại hay sao? Sớm biết như thế, ta thà rằng để ngươi chết dưới Hoa Sơn. Mẫu thân ngươi trở về cùng lắm thì khóc tám mươi một trăm năm rồi thôi, dù sao cũng tốt hơn hiện tại được rồi lại mất!"
Sư đồ bọn họ nâng đỡ ngàn năm, trước giờ thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau, lời nói nặng như thế chưa bao giờ nghe Ngọc Đỉnh nói qua.
Dương Tiễn cũng biết mình làm Ngọc Đỉnh đau lòng, im lặng một lát mới mở miệng: "Phụ thân con mất sớm, là sư phụ không ngại nguy nan dạy con bản lĩnh, giúp con cứu mẹ. Dương Tiễn vẫn luôn coi người là cha của con. Nghìn năm qua đã nhiều lần khiến người lo lắng, là Dương Tiễn bất hiếu. Nhưng hiện tại đã có mẫu thân và người ở bên cạnh, Dương Tiễn nào dám dễ dàng từ bỏ sinh mạng."
Khoé mắt Ngọc Đỉnh ngân ngấn nước, chẳng lẽ bản thân y lại không coi Dương Tiễn là con của mình hay sao. Những lời này bọn họ đều hiểu, chỉ là chưa bao giờ nói ra, thật không ngờ là lại bày tỏ nỗi lòng trong tình cảnh như thế này.
"Sư phụ, người cũng biết, Thiên Đình bất nhân, bỏ mặc thương sinh khổ sở. Khó tránh một lần chết đi sống lại, Dương Tiễn chỉ có cách làm thế này mà thôi."
"Côn Luân không đủ lớn sao? Chẳng lẽ Xiển giáo không bảo vệ được ngươi? Ngươi tội gì phải dấn thân!" Ngọc Đỉnh lạnh giọng quát, ngồi ở bên bàn bực bội khó chịu.
"Nào cần sư trưởng bảo vệ, Thiên Đình có thể làm gì được Dương Tiễn? Chỉ là, chúng tiên có tội gì, bá tánh có tội gì mà phải chịu liên luỵ bởi Dương Tiễn và Thiên Đình." Dương Tiễn nghĩ đến Thiên Đình là nhướng mày. Khi dứt lời, hắn liền thu hồi vẻ sắc nén, ngồi xổm xuống nghiêm túc đối diện với ánh mắt của Ngọc Đỉnh: "Đây là ván cờ cuối cùng, đồ nhi sợ sư phụ lo lắng, muốn xin người cùng con hạ nốt một ván này, người có bằng lòng không?"
"Bằng lòng cái đầu ngươi!" Ngọc Đỉnh phẫn nộ quát, còn chưa kịp nói thêm thì thấy Dương Thiền đem theo hộp cơm bước vào. Có lẽ là nàng nghe thấy tiếng quát của Ngọc Đỉnh, cho nên mới dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngọc Đỉnh. Ngọc Đỉnh bất đắc dĩ, chỉ có thể nhịn lại lời định nói tiếp, chuyển sang tự vần vò đầu tóc của mình đến rung tung rối mù.
"Chân nhân sao vậy, có chuyện gì mà nổi giận thế." Dương Thiền đã sớm biết Ngọc Đỉnh chân nhân quay lại, cho nên thức ăn lần này cũng được chuẩn bị cho hai người. Hộp cơm mở ra, mùi hương thơm nức mũi.
Từ khi Dương Thiền thoát khỏi Hoa Sơn, nàng vẫn luôn đối đãi khách sáo với Ngọc Đỉnh, đã lâu không được nghe nàng nói chuyện hoà nhã với y như thế. Ngọc Đỉnh dùng ánh mắt kinh dị liếc thoáng qua Dương Thiền, rồi lại dời tầm mắt sang Dương Tiễn, phát hiện hai mắt của Dương Tiễn từ nãy tới giờ đều tập trung trên người muội muội, làm gì còn tâm trạng giải thích với người làm sư phụ này.
Dương Thiền ở bên kia đã bày biện chén đũa xong. Nàng chậm rãi bước tới, cách nàng nói chuyện với Dương Tiễn vẫn có chút cứng nhắc không được tự nhiên, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với sự im lặng trốn tránh trước khi Ngọc Đỉnh rời đi: "Chân nhân đã giúp ngươi đổi thuốc chưa?"
"Thuốc? Thuốc gì cơ?" Ngọc Đỉnh nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Dương Tiễn, nghiến răng nghiến lợi quát: "Dương Tiễn!"
Dương Thiền nghe nói lúc Ngọc Đỉnh trở về đã la to Dương Tiễn bị thương, lại thêm vừa nãy thấy y nổi giận, nàng còn tưởng là y đã biết thương thế của hắn rồi chứ. Nhưng hiện tại xem phản ứng của Ngọc Đỉnh cùng ánh mắt trốn tránh của Dương Tiễn là đủ hiểu Ngọc Đỉnh nhất định vẫn chưa hay biết gì.
"Chân nhân không cần lo lắng," Dương Thiền bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Dương Tiễn, có cảm giác như nàng đang bị bắt lên thuyền giặc, "Mấy ngày trước ta thấy trên tay hắn có vết thương, cho nên mới lấy chút thuốc trị thương bảo hắn bôi. Nhưng hắn lúc nào cũng chê phiền, không chịu nghe theo."
Vết thương trên tay thì Ngọc Đỉnh đã sớm biết, hiện tại cũng đã phục hồi khá tốt rồi. Dương Tiễn âm thầm thở phào, nhìn Dương Thiền với ánh mắt cảm kích.
"Vậy hai người dùng bữa trước, lát nữa ta sẽ đến thu dọn." Dương Thiền nói xong liền rời đi.
Không khí bên trong quay lại trạng thái nặng nề. Ngọc Đỉnh im lặng dùng bữa, sau khi buông đũa lại im lặng thêm một chốc, cuối cùng mới lạnh lùng bảo: "Trước kia là ta dạy ngươi lòng mang Thiên hạ, nếu nói sai cũng coi như là ta sai. Đã là ván cuối cùng, vậy vi sư sẽ làm cùng ngươi."
Y trước giờ vẫn luôn không biết làm thế nào với Dương Tiễn, chỉ có thể lần lượt đáp ứng, đáp ứng cho hắn tự tổn thương bản thân, không biết thay đổi tiến bộ. Ngọc Đỉnh nói dứt lời thì đứng dậy bỏ đi, y lười nghe Dương Tiễn nói thêm, đơn giản cũng chỉ là một câu xin lỗi và một lời cảm tạ, tóm lại đều là những thứ mà y không muốn nghe. Không ngờ vừa rời khỏi đã nhìn thấy Dương Thiền đứng cách đó không xa, không biết nàng đã đợi bao lâu.
Thấy Ngọc Đỉnh tới gần, Dương Thiền bước đến hơi cúi người xem như hành lễ, sau đó mới mở lời: "Chân nhân, Dương Thiền có một khúc mắc, không biết ngài có thể giải thích giúp Dương Thiền được không."
—— W🅰️✝️✝️🅿️🅰️D ——