Sáng sớm ngày hôm sau, theo lệ thường Dương Tiễn đến lều chỉ huy nghe Trầm Hương và Na Tra thương nghị chuyện quân vụ.
Suốt hai canh giờ, Trầm Hương mặt nặng như chì, ánh mắt luôn né tránh Dương Tiễn, dường như ngay cả không khí bên cạnh hắn cũng không muốn nhìn thấy.
Biểu hiện chán ghét quá rõ ràng, Dương Tiễn làm như không để ý, ngồi ở một góc thản nhiên uống trà. Sáng sớm Hao Thiên Khuyển đến báo với hắn Lưu Ngạn Xương đã bị đưa đi. Hiển nhiên, Trầm Hương tuy nóng nảy manh động, nhưng vẫn biết phân nặng nhẹ. Điều này khiến tâm trạng của hắn tốt hơn nhiều.
Nếu như sáng hôm nay cũng giống như buổi sáng của những ngày trước đó, tán gẫu vài lời, chuyện công vài câu, Dương Tiễn an tĩnh ngồi nghe, uống cạn một chung trà, thì quả thật là một ngày không tệ. Đáng tiếc, có lẽ là nhàn rỗi quá lâu, hôm qua lại bị quái vật tấn công, Trầm Hương bèn đề nghị chủ động xuất kích.
Quái vật tới một cách đột ngột, giết chóc một trận, rõ ràng là cố ý khiêu khích, muốn bọn họ chủ động ra trận.
Na Tra trầm ngâm một lát, có chút do dự. Lần trước Thiên binh thế như chẻ tre, kết quả cuối cùng lại là đại bại. Hiện giờ tình hình không rõ, tuỳ tiện xuất kích sợ là sẽ tăng thêm thương vong.
"Buồn cười, tiểu gia ta còn không biết chữ sợ viết như thế nào." Na Tra nhướng mày, lập tức phản bác. Rồi hắn ngừng một lúc, có vẻ khó xử, "Chỉ là chuyện này có điểm kỳ lạ..."
"Ma loại chủ động khiêu khích, thật sự là quá mức kiêu ngạo. Đương nhiên ta biết có điểm kỳ lạ, nhưng nếu chỉ lo co đầu rút cổ trong quân doanh thì kỳ lạ vẫn là kỳ lạ. Chi bằng xuất chiến trước ma loại, phá vỡ cục diện bế tắc, cũng dễ thăm dò ngọn ngành." Trầm Hương khuyên nhủ.
Trầm Hương cũng có tí khôn vặt, làm việc không theo lẽ thường, lòng can đảm thường hay đến bất thình lình. Na Tra im lặng một lát rồi vỗ bàn: "Cũng được, đợi chúng ta giết bọn chúng không còn manh giáp, xem xem hạng nhãi nhép như ma loại làm được trò xiếc gì."
Nghe hai người một xướng một họa, Dương Tiễn cau chặt mày. Hai người bọn họ nói rõ là có điểm kỳ lạ, thế nhưng vẫn cứ muốn đâm đầu vào. Ỷ mạnh giống hệt hạng mãng phu, đánh cược chẳng khác nào dân cờ bạc.
"Không thể xuất chiến." Dương Tiễn lạnh lùng nói.
Có lẽ là không muốn im lặng mãi, Dương Tiễn đột nhiên lên tiếng. Trầm Hương sửng sốt, sau đó lửa giận thổi phừng lên. Vốn dĩ hắn đã khó chịu chuyện phụ thân phải rời đi, vội vã muốn tốc chiến tốc thắng thì hiện tại lại bị Dương Tiễn cản trở. Lòng hận thù cũ gần như thiêu rụi cả tóc: "Dương Tiễn! Tối qua là ta nể tình mẫu thân mới không so đo với ngươi, ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi, lại còn dám cản trở ta."
Dương Tiễn cười nhạo: "Miệng mồm khá đấy."
Hắn giữ tư thế ngồi, mắt nhẹ nhàng liếc qua, dường như mang theo phong thái ngạo nghễ khinh thường từ trên cao nhìn xuống, chọc Trầm Hương càng thêm phẫn nộ: "Ngươi nhát như chuột thì cứ việc ở trong quân doanh. Ta và Na Tra đại ca nhất định sẽ đánh cho ma loại không còn manh giáp."
"Không có quân lệnh của chủ soái, ta xem trong doanh kẻ nào dám theo ngươi xuất chinh." Nghe Trầm Hương nói, Dương Tiễn cũng không tức giận, chỉ là tiếng gọi Na Tra đại ca từ Trầm Hương làm hắn cảm thấy có hơi kỳ dị.
Hiện giờ trong quân hai soái, nếu có hành động gì đều cần có hai soái ấn. Không được Dương Tiễn đồng ý, thì bọn họ quả thật không thể điều động Thiên binh. Trầm Hương vốn dĩ đến đây vì Na Tra. Lúc trước Na Tra đã lĩnh mệnh trừ ma, nếu bây giờ mà bỏ đi thì chính là trốn khỏi vị trí, nhưng nếu không đi thì lại bị Dương Tiễn cản tay, vô cùng uất ức. Trầm Hương không thể bỏ Na Tra ở lại một mình, đành phải nhẫn nhịn nuốt xuống cục tức này.
"Nếu ngươi không vui thì rời khỏi quân doanh đi." Dương Tiễn uống cạn chung trà, chậm rãi đứng dậy, hoàn toàn mặc kệ Trầm Hương ở phía sau tức giận trợn tròn mắt.
Vốn ý hắn muốn cả nhà Trầm Hương rời đi, như vậy hắn hành động cũng sẽ tiện hơn. Nhưng một câu bâng quơ này rơi vào tai Trầm Hương chẳng khác nào châm chọc. Trầm Hương nổi giận đùng đùng đuổi theo ra ngoài, định bụng rút Khai Thiên Thần Phủ chém Dương Tiễn, bớt đi một tai hoạ. Đang lúc Trầm Hương nổi nóng thì bị Na Tra kéo lại. Trận chiến này vốn dĩ ở thế đã định, nhưng đợi đến khi hắn ra khỏi màn mới phát hiện, đã có người nhanh chân đến trước, động thủ với Dương Tiễn.
Nói chính xác hơn, không phải người, mà là một con khỉ. Tôn Ngộ Không múa may Kim Cô Bổng, chiêu chiêu hướng về phía Dương Tiễn.
Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao giơ ngang cản lại, mỗi một lần chạm vào Kim Cô Bổng đều làm chấn động trời đất. Rất nhanh, Thiên binh kéo nhau ra xem náo nhiệt. Ngọc Đỉnh chân nhân phẩy quạt đứng dưới đất điên cuồng kêu la.
Tôn Ngộ Không giẫm lên Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lấy đà nhảy lên, từ trên không trung tung chân đá xuống. Một cước nhanh như điện, mạnh như sấm, đủ sức đánh vỡ núi khuấy động đại dương. Dương Tiễn dùng Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao cản lại, lợi dụng lực hạ xuống dưới, dễ dàng hóa giải lực đạo, thân đao thuận thế chuyển hướng, trong nháy mắt đã đặt ngay trước cổ con khỉ, chuyển nguy thành cơ. Tôn Ngộ Không nhanh chóng ứng đối, lấy gậy ngăn chặn thân đao, đồng thời thân hình linh hoạt, Kim Cô Bổng đi nhanh để lại ảo ảnh, thực hiện chiêu thức giả rồi nhắm ngay góc độ xảo quyệt nhất quét ngang, trong chốc lát đã khiến tay phải Dương Tiễn rời binh khí. Y không hề trì hoãn, bay lên cao rồi tung cước về phía bụng của đối phương. Dương Tiễn không chút nao núng, tay trái ép xuống, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lượn một vòng, đánh vào đùi Tôn Ngộ Không, làm y phải hít hà.
Hai bên đánh bất phân thắng bại, vô cùng xuất sắc. Trầm Hương nhìn chằm chằm không chớp mắt, tay trái rũ bên người cũng làm theo chiêu thức. Chiêu này Trầm Hương đã từng được học, hiện giờ quan sát lại, chỉ cảm thấy mình so với Tôn Ngộ Không vẫn còn thiếu độ điêu luyện, cho nên cũng cố gắng học hỏi bắt chước, mong muốn cải tiến.
Ngọc Đỉnh ở một bên lại càng quen thuộc chiêu thức này, bởi vì tất cả đều do một tay y dạy dỗ nên. Hiện giờ nhìn hai đồ nhi dùng chiêu thức do mình dạy đánh nhau, Ngọc Đỉnh chân nhân chỉ cảm thấy tim nghẹn đau, cổ họng như ngậm một miệng muối không cách nào nuốt trôi.
Đám người vây xem đang đến độ phấn khởi, không biết Dương Tiễn đột nhiên nghĩ tới điều gì, hai mày nhíu lại, bất ngờ đánh một chưởng về phía Tôn Ngộ Không. Hai bên bị buộc tách ra, cuối cùng ngừng chiến.
Thiên binh xì xào bàn tán, cảm thấy hai bên tuy đánh một trận vang dội, nhưng đại thánh quả nhiên vẫn lợi hại hơn tiểu thánh một ít, có lẽ là tiểu thánh sợ thua mất mặt nên mới cố ý ngừng chiến.
Dương Tiễn không nghe những điều đó, chỉ có ánh mắt là nhìn xoáy vào Tôn Ngộ Không. Con khỉ tự cao tự đại, trời sinh ham chơi, đánh nhau với Dương Tiễn nhiều năm, chưa từng động sát tâm. Hoặc là tự do thoải mái, chỉ muốn đánh một trận thống khoái, hoặc là vừa công vừa trốn, chọc giận Dương Tiễn làm vui, đã bao giờ đánh một cách nóng nảy xảo quyệt như vừa rồi. Đó rõ ràng là cách đánh của Trầm Hương, con khỉ chết này nhất định là đã đoán được gì đó.
Con khỉ ở cách đó không xa rối rắm vò đầu bứt tai, một thân lông vàng đều rũ xuống.
"Lải Nhải, chẳng phải ông bảo ông làm chuyện trái lương tâm, cho nên mấy chục năm đều không ra khỏi núi hay sao?" Trầm Hương thấy hai bên dừng tay bèn chạy tới hỏi.
Tôn Ngộ Không không trả lời, chỉ tay vào Dương Tiễn nghiến răng nghiến lợi: "Dương tiểu thánh, ngươi quả là... quả là làm rất tốt."
Vừa rồi đúng là Tôn Ngộ Không đã dùng cách đánh của Trầm Hương. Ngày đó dưới chân Hoa Sơn, y thấy Bảo Liên Đăng vẫn còn dầu thắp là đã sinh nghi, lại thấy Trầm Hương chỉ dùng mấy chục chiêu đã có thể đánh Dương Tiễn văng xuống nước thì càng cảm thấy không hợp lý. Y vốn nghĩ Dương Tiễn vì bị mọi người vây công mà bị thương, pháp lực vô dụng nên mới không thể điều khiển Bảo Liên Đăng, cuối cùng bắt buộc phải đánh một trận với Trầm Hương.
Thế nhưng ở núi Nga Mi, Tôn Ngộ Không càng nghĩ càng hoảng hốt, những ký ức ngày xưa hiện ra làm y hoa cả mắt, tựa như ngàn vạn sợi dây nhỏ cuộn lại một chỗ, khiến cho y thân mặc Phật bào lại không biết Phật ở nơi nào. Trong lòng Tôn Ngộ Không có ngàn ngàn vạn vạn câu nghi ngờ, ngàn ngàn vạn vạn lời phỏng đoán, ngàn ngàn vạn vạn điều không hiểu. Song, ở trong cái ngàn ngàn vạn vạn ấy, chỉ có khẳng định chắc chắn năng lực của Dương Tiễn là duy nhất.
Bọn họ xuất thân đồng môn, đánh nhau ngàn năm, không biết từ lúc nào đã trở thành người hiểu rõ năng lực của đối phương nhất.
Những câu hỏi này tra tấn Tôn Ngộ Không rất nhiều ngày. Sáng sớm hôm nay, y vô tình nghe một tán tiên bảo Dương Tiễn đã ra khỏi Côn Luân, y bèn đến đây xác nhận suy nghĩ của mình. Tôn Ngộ Không sử dụng chiêu thức giống hệt Trầm Hương lúc trước, thấy Dương Tiễn hoá giải thành thạo liền biết lúc trước nhất định là hắn cố ý nhường.
Tôn Ngộ Không đã sống ngàn năm, là một người thông tuệ, lại được Phật pháp khai ngộ, sao có thể không rõ căn nguyên trong đó.
Trầm Hương không hiểu những lời Tôn Ngộ Không nói, chỉ cho rằng Dương Tiễn lại làm gì Tôn Ngộ Không, lập tức cả giận quát: "Dương Tiễn, tên tiểu nhân đê tiện! Ngươi cắt đứt kinh mạch của sư phụ ta, làm nhục ông ấy, còn hại ông ấy suýt nữa bỏ mạng. Hiện tại ngươi lại còn gây ra chuyện gì nữa hả!"
Lời vừa thốt ra, xung quanh lập tức tĩnh lặng. Tôn Ngộ Không đau đầu nhìn đồ đệ, nhe răng hung tợn: "Dương tiểu thánh đáng chết, chuyện nhà của ngươi lại còn kéo lão Tôn xuống nước. Lẩm Bẩm, ta nói cho ngươi biết, cữu cữu ngươi lòng dạ xấu xa. Tốt nhất ngươi nên sớm giảng hoà với hắn, nếu không..."
Nếu không như thế nào thì Tôn Ngộ Không không có nói, chỉ mang vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Dương Tiễn rồi cưỡi Cân Đẩu Vân bay đi.
Y đi nhanh như gió, chỉ để lại Trầm Hương đứng tại chỗ không hiểu ra làm sao.
Dương Tiễn không có tâm trạng để ý sư đồ bọn họ, mà chỉ khẩn trương nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân, áy náy gọi: "Sư phụ..."
"Nó vừa nói ngươi làm gì nó!" Ngọc Đỉnh nhìn Dương Tiễn, chòm râu run rẩy. Không đợi Dương Tiễn đáp lại đã dùng cây quạt chỉ vào Dương Tiễn, giọng run run: "Dương Tiễn, ngươi... ngươi ngươi... ngươi giỏi lắm..."
Dứt lời, Ngọc Đỉnh chân nhân cũng giận dỗi bỏ đi.
Dương Tiễn lặng lẽ thở dài, dặn dò Hao Thiên Khuyển theo sau, nhất định phải đưa Ngọc Đỉnh chân nhân về Côn Luân.
Mọi chuyện hôm nay đều rất kỳ lạ. Trầm Hương nhìn Dương Tiễn, có cảm giác mình hoa mắt, bởi vì hình như Trầm Hương nhìn thấy được sự cô đơn trên người Dương Tiễn.
Na Tra ở một bên cũng nhìn thấy, không chỉ thấy, trong lòng hắn còn có chút khổ sở. Thường ngày hắn nhìn Dương Tiễn dựa vào uy thế mà ương ngạnh tự cao, nhìn Dương Tiễn bất luận trong hoàn cảnh nào cũng đều bình tĩnh kiềm chế, trong lòng Na Tra chỉ có phẫn uất và bất bình. Nhưng hôm nay hắn nhìn Dương Tiễn rũ mi cụp mắt, một thân áo đen u ám bụi trần, trong lòng Na Tra lại chẳng hề vui vẻ.
Na Tra biết rất rõ Ngọc Đỉnh quan tâm Tôn Ngộ Không bao nhiêu, cũng biết Trầm Hương mở miệng chắc chắn sẽ chọc Ngọc Đỉnh giận dữ. Vừa nãy hắn đã có một ý niệm, để mặc Trầm Hương nói ra việc đó, trong lòng hắn thậm chí còn có chút chờ mong. Hắn không nhịn được mà nghĩ, nếu ngay cả Ngọc Đỉnh không màng đúng sai ủng hộ Dương Tiễn cũng xoay người bỏ đi, thì Dương Tiễn có thể biết sai không, có thể nhận thua không, vẫn có thể tiếp tục ngẩng cao đầu cố chấp làm theo ý mình hay không.
Na Tra vẫn luôn đợi, đợi một ngày Dương Tiễn mang rượu đến tìm hắn và nói: "Na Tra huynh đệ, Nhị ca sai rồi. Kể từ hôm nay, huynh đệ ta mặc kệ những phân tranh đó, uống say ba ngày ba đêm có được không."
Hắn vẫn luôn đợi, đợi được một tấm lòng chân thành mang hận, đợi đến khi tình nghĩa ngàn năm bị đốt thành tro. Máu tươi đầy trời, ngày xưa không còn.
—— W🅰️✝️✝️🅿️🅰️D ——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT