Chap 45: Giảng Viên Anh Thật Đáng Sợ
'này em. Bộ không nhớ con bé hay sao mà thấy em điềm tĩnh vậy?' Lâm An Dư hỏi Hy Châu khi thấy bà trong suốt ngày qua vẫn không có biểu hiện thái độ nhớ nhung con là gì.
'nhớ thì sao chứ! Nó quên luôn người mẹ này rồi!' Hy Châu nói giọng giận dỗi, có lẽ có tình yêu nên quên mất bà già này rồi.
'nhưng dù gì em cũng gọi điện hỏi thăm nó một chút chứ!'
'nó không gọi đến thì thôi chứ tại sao tôi phải gọi cho nó? nếu chị thích thì gọi đi, tôi không rảnh!' Bà hất văng bàn tay đang nắm cánh tay mình ra.
"Em đúng là con nít thật... được rồi! Để chị gọi cho nó, dù gì cũng nhớ nó lắm' Lâm An Dư lấy điện thoại ra, lục danh bạ xong bấm nút gọi điện cho Bé Con.
'alo dì.' rất nhanh chóng sau đó đầu dây bên kia đã bắt máy.
'dì đây, bên đó sao rồi? Ổn chứ con?' Lâm An Dư bật loa ngoài để cho người kia có thể nghe.
'dạ, tất cả đều ổn ạ!'
'Ừ, vậy thì tốt rồi!'
'nhưng mà hai người bên đó sao rồi. Có tiến triển gì thêm không?' Trần Thanh không quên chút khịa.
'cái con nhỏ này... Tiến triển cái gì chứ!' An Dư thoáng đỏ mặt nhưng lại chả hiểu vì sao nữa.
'haha, chỉ đùa một chút thôi. Dì không cần phải ngại như vậy đâu...'
'ai nói là ta ngại... hừ'
'à, mẹ con có ở đó không vậy dì?'
'có, ở bên cạnh luôn này!'
'mẹ ơi...'
'...' Hy Châu không động tĩnh, mặc kệ nảy giờ hai người kia luyên thuyên chuyện gì, bà cho lọt tai bên này qua bên kia
'mẹ...'
Lâm An Dư lây người bà khẽ nói nhỏ.
'nói gì đi chứ!'
'mẹ giận con à?' cô vẫn kiên nhẫn gọi mẹ mình, cô biết là bà ấy đang giận vì không gọi điện hỏi thăm gì bà.
'chuyện gì?' Hy Châu chính là người không có kiên nhẫn, cũng không thể giận dỗi lâu được nên cuối cùng cũng trả lời nhưng lại bằng âm hỏi bực bội.
'mẹ giận con chuyện gì à mẹ?'
'Không. Tôi nào dám giận cô, từ khi có cô người yêu kia thì đã quên bà già này rồi...'
Thực ra chuyện của cô và Ách Hân tjy vẫn chưa công khai nhưng mọi người đều đã biết hết! Có lẽ cũn đỡ lo về phần ra mắt đi. Vì dù gì hai bên cũng đã đều biết mặt hai người cả rồi. Thật thuận lợi.
'con nào có... Tại vì con sắp xếp ổn thoả bên đây, vì nhiều thứ quá nên con quên.'
'vậy sao... Cô không cần phải nói dối như thế đâu'
'haha...'
'mà việc ăn học sao rồi!'
'...'
'đừng có nói với tôi là chỉ có ăn chứ không lo học nhé!' chỉ có mình bà là bỏ đôi guốc đi qua đi lại trong bụng cô thôi.
'haha, chỉ có mẹ hiểu con thôi... Nhưng mà con phải cố học để được về nước sớm.'
'nói được là làm được nha cô...'
'dạ... Con biết rồi...'
______
Giấc ngủ bỗng êm đềm đến lạ thường nhưng có cảm giác... sao thời gian lâu sáng như thế?... hmm có lẽ mình nên ngủ thêm một chút nữa thôi. Chắc không sao đâu.
Điện thoại bỗng reo lên phá cả giấc mơ xinh đẹp đang cùng Ách Hân đi dạo phố Busan, cô bực mình tìm kiếm điện thoại rồi bắt máy.
'mèo con à! Kỳ này là chết chắc cậu rồi!'
'cậu chết thật rồi!'
'...'
Vừa bắt máy lên thì nghe mọi người xì xầm làm cô hoang mang, sang chấn cả tâm lý. Gì mà vừa ngủ dậy bảo cô chết?? Gì thế?
'chuyện gì á?' cô vẫn còn giọng ngái ngủ mà trả lời.
'trời đất. Cậu vẫn còn ngủ sao?'
'sao cơ... Còn sớm mà...' Trần Thanh chậm rãi kéo ánh nhìn sang đồng hồ trên điện thoại.
'sớm cái gì? Đã 9h rồi đấy...'
'cái đách gì thế này!' cô hoảng quá nên quên mất mình đang nói tiếng Việt làm cho mọi người bên đầu dây kia không hiểu gì cả, hoang mang như cô.
Đồng hồ điện thoại đang điểm 9:20 theo giờ Hàn Quốc, vậy thành ra cô trễ học mất rồi.
Chắc là tối qua chơi game nên quên cài báo thức, kỳ này chết chắc thật rồi... Huhu.
_______
Hiện tại bây giờ là cô đang bị bắt quỳ gối khoanh tay ở phòng giáo viên.
Ahh Joon đã nhờ giảng viên khác canh chừng giúp vì cô có tiết dạy.
'cô gì ơi... Tại sao cô ấy lại bắt em quỳ ở đây chứ?' Trần Thanh chóng tay vào thành bàn giáo viên nhìn người đó.
'em chuẩn bị tinh thần đi nhóc. Cô ta quả thật đáng sợ lắm đấy!' người đó dừng bấm điện thoại lại nhìn cô.
'gì chứ?' nghe người đó nói xong thì cô bắt đầu thấy sợ hãi... Mình đã đắc tội với yêu quái ư?
'cô ta làm gì em sao?' cô vẫn hi vọng điều gì đó.
'còn 10 phút nữa là hết tiết... Lúc đó em sẽ biết, dì gì cũng chúc cho em may mắn nhé! Nhớ là đừng có đắc tội với Ahn Joon lần nào nữa nhé!' người đó che miệng cười.
Trái ngược với cô là vẻ mặt hoang mang Hồ Quỳnh Hương... Chắc ở đây không ai biết Hồ Quỳnh Hương là ai đâu nhưng thật sự cô rất là hoang mang.
Giờ sinh mệnh cũng đã đến tiếng chuông đã reo lên...
Ai ai cũng đều xách cặp ra về, bỏ lại cô ở một nơi không ai biết đến và không ai có thể cứu được cô cả, Trần Thanh nghe được tiếng giày cao gót và... Có ai đó đang đến, cô bỗng nuốt nước bọt.
Sát khí + thời tiết + máy lạnh. Làm cô run cầm cập lên vì sợ hãi.
Ahn Joon bước vào phòng cùng với cây thước dài khoảng 30cm được làm bằng gỗ dẹp trên tay
Cô ta đi đến bàn giáo viên, kéo ghế ngồi xuống nhìn người trước mặt.
'tốt. Vẫn còn biết nghe lời. Lại đây' Ahn Joon cầm cây thước mà vãy cô lại.
'dạ...' Trần Thanh ngoan ngoãn đi đến, bởi vì bây giờ không đi cũng không được, như thế nào cũng là con đường chết.
'nói xem hôm nay có gì?' Ahn Joon gõ thước từng nhịp từng nhịp lên bàn. Vô nước nước bọt đáp:
'bài kiểm tra thể lực'
'Bản thân đã phạm tội gì?'
'đi trễ ạ!'
'em có biết tôi ghét nhất là gì không?'
Cô lắc đầu xong cuối mặt xuống nhìn chân mình. Trông vậy mà hung dữ thế?
'nằm lên bàn rồi tôi nói cho nghe.' Ahn Joon đứng dậy.
'dạ thôi cô... Em sai rồi, cô không cần phải làm thế!' Trần Thanh lắc đầu ngoầy ngoậy lùi dần về phía sau.
'mau lên. Đừng để tôi nổi giận.' Ahn Joon vẫn là một biểu cảm, gõ thước lên bàn mà gằn giọng.
'nhưng mà em... Đã lớn rồi!' Trần Thanh hơi đỏ mặt, xoa xoa mông mình trước.
'cô có thể phạt em cái khác được mà! Không nhất thiết là phải... Đánh mông như vậy đâu...' nhưng chỉ có Ách Hân mới được làm vậy thôi.
'tôi nói em mau lên, không nói nhiều...'
Càng ngày thấy cô ta càng đáng sợ mặc dù vẫn nguyên vẻ mặt đó, không chút biểu cảm nào nhưng cũng đủ làm cho Trần Thanh trâu bò này cũng phải phát sợ...
'dạ... Cô nhớ là nhẹ tay thôi ạ! Em chừa mà!' Trần Thanh đi đến bàn nằm sấp xuống.
Thấy một bàn tay đang cầm lưng quần thì cô bám lấy "báo vật" của mình.
'cô... không cởi cũng được mà!'
'mau buông ra' Ahn Joon cầm thước đánh vào tay cô, do đau nên bàn tay ấy đã rút lại.
Mặt mài cô bây giờ không khác gì trái ớt cả, ngại chứ! Ách Hân còn chưa thấy cặp mông vàng ngọc của cô mà bà cô yêu quái này là người khai trương đầu tiên, lại còn bằng thước gỗ nữa chứ... Huhu... Chết cô thật rồi!
'để tôi nói cho em nghe tôi ghét gì nhé!'
Ahn Joon cầm thước nhấp nhấp lên mông cô.
'tôi ghét nhất là người đi trễ...'
Chát chát...
Chỉ mới hai cây thôi mà Trần Thanh không chịu nổi mà lấy tay xoa chiếc mông đáng thương của mình.
'lấy tay ra... Nếu dám xoa, làm bất cứ hành động gì thì tôi sẽ đánh gấp đôi'
'ơ... Cô à! Tha cho em đi... Em biết lỗi rồi!'
'Nằm im.'
Trần Thanh đành cắn răng giữ nguyên tư thế, không dám hó hé gì cả.
'đi trễ coi như là cúp tiết của tôi. Không làm bài kiểm tra xem như em điểm kém, mà tôi ghét nhất ai điểm kém môn của tôi...'
Chát chát chát chát chát...
'nghe rõ chưa?'
'dạ... Huhu... Đau quá cô ơi!'
'còn dám tái phạm nữa không?' âm giọng của Ahn Joon vẫn cứ đều đều nhưng cũng khiến cho đứa trẻ này muốn phát khóc.
'Không.. không đâu cô ơi... Em không dám nữa đâu...' cô nhẹ xoay người qua thì bị người kia lấy thuốc chắn ngang.
'nằm im, chưa xong đâu...'
'hơ, cô đánh cũng nhiều rồi mà!'
Chát chát chát...
'đã nói nằm im, không nói nhiều...'
Chát chát chát chát...
'huhu... Em xin lỗi mà!' Trần Thanh đau quá hoá rồ mà nói tiếng việt làm Ahn Joon không hiểu gì.
'nói gì vậy? Nói tiếng Hàn cho tôi!'
Chát...
'dạ... Hic... Em xin lỗi mà, cô đừng đánh em nữa... Em sai rồi...' Trần Thanh làm liều ôm lấy eo của Ahn Joon mà cầu xin
Khoan đã, không ngờ eo cô ta là eo con kiến luôn nha. Mà sao bằng Ách Hân nhà mình được chứ.
'làm gì vậy? Buông ra...' Ahn Joon gằn giọng.
'Không... Cô lại đánh em nữa...'
'tôi sẽ đánh em đến chết nếu như em không chịu buông ra'
'cô hứa là sẽ không đánh em nữa? em đau lắm rồi' Trần Thanh buông Ahn Joon ra rồi ngồi dậy kéo quần mình lên đồng thời xoa chiếc mông tội nghiệp.
'em... Có thể về được không ạ?' Trần Thanh dụi mắt nói
'về cái gì? Ở lại làm lại bài kiểm tra.'
'ở lại sao ạ?'
'nếu như em muốn điểm 0 thì cứ việc về, dù gì tôi cũng không rảnh mà dành thời gian cho em.' Ahn Joon cầm túi xách lên
' vậy mà đánh người ta đau gần chết' cô lẩm bẩm đi đến.
' gì hả?'
' dạ không có gìiii'
Trần Thanh nếu mà không làm bài sẽ bị điểm 0 thì bà cô này sẽ đánh cô tiếp thôi, cô ta đã nói là ghét nhất ai bị điểm kém môn mình mà. Không làm thì mông lại nở hoa tiếp... Cô xanh mặt đi lấy túi xách của Ahn Joon vừa cầm lên rồi đem đến bàn bỏ lên.
'cô ở lại đi. Em làm mà!'