Chap 46: Sự Ngọt Ngào

Trần Thanh phải cắn răng chịu đựng mà ngồi xuống ghế, tay cầm viết đầu óc thì suy nghĩ, răng bận phải cắn môi, mông thì chỉ có việc đau nhói.
Các bộ phận của cô đều phải ra sức hoạt động nhanh nhất có thể trước con người này...

Ngước mặt lên để suy nghĩ câu trả lời thì cô lại cuối xuống tiếp, vì Ahn Joon đang đi tới.
______

'sao mình có cảm giác khó chịu ấy nhỉ? Bị bệnh hay sao vậy trời!' Ách Hân đưa tay sờ trán mình, quả thật không có nóng mà bản thân lại cảm thấy khó chịu

'cô ơi. Giảng cho chúng em bài này đi, nhiều chi tiết khó hiểu quá!'

'ờ. Bài nào?' Ách Hân đi xuống lớp đến bàn học sinh ấy.

_______

'cô... Em... Em đang làm bài này, đừng đánh em nữa...'

'bị gì vậy? Tôi chỉ cầm thuốc sức đến cho em. Bộ không thấy đau à?' Ahn Joon ngồi xuống cạnh cô, sẵn tiện để chai thuốc sức lên bàn, Trần Thanh nhìn rồi hiểu chuyện.

'làm tiếp đi. Tôi chỉ cho em thêm 15 phút nữa thôi đấy!'

'dạ.'

Đang làm mà điện thoại cô đang nằm trên bàn bỗng run lên, Trần Thanh ngó mắt nhìn điện thoại mình xem ai nhắn, rồi lại nhìn sanh Ahn Joon kế bên đang lướt Facebook.
Hmmm, thôi kệ cô liều mạng cầm điện thoại lên rep lại. Vì tin nhắn đó là của Ách Hân mà...

*em đang làm gì vậy? Ăn uống gì chưa?*

'vẫn chưa... Em đang làm bài tập, tý nữa mới ăn...'

Nếu mà cô nói là đang bị giữ lại ở trường vì lý do dậy trễ rồi bị phạt đánh cho toét mông thì Ách Hân có lẽ ganh ghét mà bay sang đây trị tội thủ phạm không nhỉ?
Tin nhắn lại đến, Trần Thanh chưa kịp nhắn thì bị ai đó lấy mất điện thoại đi... Cô quay sang nhìn Ahn Joon.

'em muốn bị ăn đòn nữa à? Mau làm nhanh đi!'

'em làm xong rồi! Cô trả điện thoại cho em đi!' Trần Thanh đưa bài kiểm tra cho Ahn Joon rồi lấy lại điện thoại từ tay cô ta về.

'nếu xong rồi thì em đi về nhé! Chào cô...' Trần Thanh đứng dậy, ôm cặp đi

'Cheonjang Ba, ở đây một tý đi, tôi sức thuốc cho...'

Ahn Joon cũng tự bất ngờ vì câu nói của mình, những đứa học trò kia cô đã đánh hết bao nhiêu đứa rồi mà chưa có ai là bản thân lại quan tâm đến vậy. Hay là do từ nước bạn đến mà cô mới quan tâm đến đứa học trò này?.

'không cần đâu cô ạ! Cũng trễ rồi em xin phép về...' Trần Thanh đứng ở cửa rồi cuối đầu chào.

'nè. Cầm lấy' Ahn Joon cầm chai thuốc quăng đến chỗ của Trần Thanh, cô chụp lấy rồi tươi cười.

'cám ơn cô. Em về đây'

________

Xung quanh Trần Thanh toàn là mỹ nhân. Người làm trong nhà, bạn bè đến cả giáo viên ai ai cũng xinh phết.
Thật là cô ít tiếp xúc với nữ nhân lắm. Vì một điều thôi. Là ngại!
Nhưng muốn né tránh phụ nữ thì cô lại càng gặp nhiều phụ nữ hơn.
Không lẽ ở Hàn Quốc không có nam à? Toàn gặp là nữ.
Cô đâu phải ở Nữ Nhi Quốc đâu chứ?
Nơi này thật khó hiểu...

Trần Thanh đang thư thái trên sân thượng cùng với hồ bơi lớn. Cô đang nằm ở chiếc ghế nằm và cây dù to cùng với vài ly nước.

'nếu như nơi đây có chị thì hay biết mấy ha...'

'chị xem này... Nhà ba em rất đẹp phải không?' Trần Thanh cầm điện thoại quay cảnh xung quanh.

'em đang làm tôi ham muốn ở chỗ em ngay đó có biết không?'

'người ta nhớ chị quá đi mất... Sao em có thể xa chị ba năm dài ngoằn như thế kỷ kia được chứ!'

'hay là tôi sẽ xin nghỉ việc ở trường. Đến ở cùng em?'

'Không được. Không phải chị rất yêu công việc đó sao? Với lại chị mới lên chức vụ trong trường nữa'

'nhưng tôi không yêu nó hơn em...'

'tôi sẽ xin nghỉ việc và thay mẹ nuôi tiếp quản công ty, và chắc chắn sẽ đi công tác ở nước ngoài. Như thế tôi sẽ đi công tác ở bên đó. Vậy là tôi sẽ ở bên cạnh cùng em được rồi...'

'Không như chị nghỉ đâu...'

'em đừng sầu tư như vậy nữa... không phải em đang sung không hơn tôi sao  hưởng thụ cho đã đi nhé! Không lấy được bằng thì biết tay tôi.'

'em biết rồi mà! Sẵn tiện lúc đó xin ba lấy cái bằng lấy vợ luôn nhé!'

' thôi, đừng... tào lao nữa...' Ách Hân ngại tới mang tai.

'haha... Chị như thế thì sao em hết yêu chị được đây!'

'tôi không cho em ngừng yêu tôi đâu. Không cho không cho.' Ách Hân phồng má lên nói nhiều lần một câu, Trần Thanh hơi đứng hình đôi chút rồi bỗng phá lên cười.

'được rồi! Sẽ không bao giờ ngừng yêu chị đâu. Chị đáng yêu như thế thì sao em nỡ bỏ được...'

'tôi đang chán đây... Hát cho tôi nghe đi.'

'thích thì chiều thôi...'

Trần Thanh cất giọng hát lên, vừa hát được hai- ba câu đầu dây bên kia í ới xen vào.

'hát tiếng Hàn cơ... Em hát tiếng hàn đi'  Ách Hân làm khán giả để yêu cầu.

'được rồi!' Trần Thanh cười rồi hát bài khác bằng tiếng Hàn.

Chỉ mới chỉ một tháng mà Trần Thanh đã học được rất nhiều tiếng Hàn, còn phát âm rất chuẩn nữa. Cũng nhờ ba cô và Phạm Hồng đã bỏ ra rất nhiều sức lực chỉ dạy nên cô mới trụ lâu mãi được.

Ách Hân bên đó lắng nghe người mình yêu hát...
Giọng hát hết sức ngọt ngào, mặc dù nàng không hiểu cô hát gì đi chăng nữa thì vẫn muốn phán một câu...
A mazing, Very good job em.
You sing very good!

__________

Từ đầu đến giờ vẫn chưa có 1 chap H.
Ko phải quá nghiêm túc đâu nha...
Tại vì chưa đúng thời điểm thôi

Hay là chap sau cho H với Trần Thanh với 1 ai khác mà ko phải Ách Hân nhé!

Cho thêm phần kịch tính và làm cho Ách Hân ghen lên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play