“Trang trí tiệc cưới hoàn tất trước một ngày, nếu vết máu dưới thảm được xác minh là của Lục Khải, vậy tối qua cậu ta đã bị tấn công.”

Phía sau Cố Cửu vang lên giọng nói của một người đàn ông khác, gần như cùng lúc với Trình Duật Chu.

“Anh,” cô quay đầu, đối diện với đôi mắt âm u của Cố Tĩnh Dương.

Cố Tĩnh Dương là anh trai Cố Cửu, lớn hơn cô sáu tuổi, gương mặt sắc bén cứng cỏi kèm thêm đôi mắt hoa đào, anh giống Cố Cửu, đều không thích cười. Điều này làm mất đi vẻ quyến rũ của mắt hoa đào nhưng lại lộ ra nét hấp dẫn của đàn ông trưởng thành.

Cố Tĩnh Dương nhìn Cố Cửu, vỗ vai cô, ý bảo cô đứng yên tại chỗ, sau đó anh tách đám người ra bước đến nơi thảm đỏ bị vén lên.

“Cảnh sát…”

Cố Cửu nhìn chăm chú bóng lưng cao ngất giữa đám người, bên tai là giọng nói trầm ổn của Cố Tĩnh Dương, khiến cho đám người đang xôn xao thoáng chốc yên lặng hẳn.

Hiện trường nhanh chóng bị phong toả, ở đầu kia, Cố Tĩnh Dương đang gọi điện cho người trong đội hình sự.

Rất nhanh sau đó bên trong sảnh cưới có vài người lạ mặt dần xuất hiện, đi cuối là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao gầy, bề ngoài rất gây chú ý. Ngay khi bước vào bên trong sảnh tiệc, y đã dán chặt mắt lên người Cố Cửu.

Cảm giác giống như có người đang nhìn mình khiến Cố Cửu quay đầu lại, người đàn ông trẻ tuổi đã dời mắt đi từ lâu. Cô không để ý, rủ mắt nhìn chằm chằm viên gạch màu trắng trước mặt, không rõ là đang suy nghĩ hay đang ngẩn người.

“Đội trưởng Cố, đây là máu người, cụ thể thế nào còn cần phải xét nghiệm thêm.”

Trong phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói hấp dẫn lực chú ý của Cố Cửu.

“Sao lại vậy được, không có khả năng, Lục Khải sẽ không có chuyện gì đâu…” Chu Tử Uyển mặc một thân váy cưới trắng tinh khôi đứng chết lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt đất, lắc đầu như trống bỏi, từ chối tin tưởng vào sự thật trước mắt.

Trong thoáng chốc, tin lành biến thành tin dữ.

Thật ra đời người giống như một canh bạc, vui buồn chỉ trong tích tắc, không ai biết được khoảnh khắc tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra.

“Tôi biết anh, anh là anh trai Cố Cửu,” Chu Tử Uyển bỗng nhiên chú ý tới Cố Tĩnh Dương, nắm chặt tay anh giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, “Lục Khải sẽ không có việc gì, phải không? Tối qua tôi còn gặp anh ấy, sáng nay bốn người phù rể cũng thấy anh ấy, máu bên dưới thảm, không thể nào là của anh ấy…”



Âm cuối còn mang theo tiếng nức nở, nghe vô cùng bất lực.

Chu Tử Uyển phủ nhận rất quyết liệt vì trong lòng cô ấy biết rằng bi kịch đã xảy ra, chỉ là không thể chấp nhận được mà thôi.

Cố Tĩnh Dương nhìn Chu Tử Uyển lảo đảo như thể chực ngất đi bất cứ lúc nào, anh đưa tay đỡ lấy cô ấy, sắc mặt bình tĩnh không đổi, “Trước mắt tất cả vẫn đang trong quá trình điều tra, cô Chu, lần cuối cùng cô nhìn thấy Lục Khải là ở đâu? Chính xác là khi nào?”

Chu Tử Uyển cúi đầu nghẹn ngào một lúc lâu, khi ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, dùng hết sức lực còn lại chống đỡ, “Tối qua, chắc khoảng hơn bảy giờ, chúng tôi gặp nhau ở quảng trường Thiên Giai – đây là nơi Lục Khải từng cầu hôn tôi. Sau đó anh ấy lái xe đưa tôi về, chưa đến chín giờ chúng tôi đã tách ra, tôi không để ý thời gian lắm.”

Cô ấy ngừng một chút, cảm xúc vẫn chưa thể ổn định nhưng có vẻ bình tĩnh hơn ban nãy, “Nhà tôi cách khách sạn tổ chức lễ cưới quá xa, thành phố Hạnh Ninh vốn không có truyền thống rước dâu, ngoài ra thì…”

“Sức khoẻ Lục Khải không tốt lắm,” Giọng Chu Tử Uyển nhỏ hơn hẳn, “Vậy nên ở khách sạn cũng không có nghi thức đạp cửa cướp dâu, tôi và Lục Khải chỉ muốn tổ chức lễ cưới đơn giản, mời vài vị khách quen thân đến dự thôi.”

Lục Khải mắc bệnh tim bẩm sinh, là con trai duy nhất của nhà họ Lục, trước giờ vẫn luôn được che chở cẩn thận. Mặt khác, nhà họ Lục là gia đình có máu mặt ở Hạ Ninh, bà Lục lại rất coi trọng mặt mũi, nói tới đây, Chu Tử Uyển cố đè thấp giọng.

“Thực ra hôn lễ sắp bắt đầu, nhưng Lục Khải lại đột nhiên biến mất, sáng nay tôi cũng không thấy anh ấy đâu cả, nhưng mà mấy anh em phù rể đi cùng Lục Khải đến đây, Nhạc gì ấy nhỉ…Chu Nhạc, là người ở đằng kia…”

Chu Tử Uyển giơ tay chỉ một người đàn ông mặc đồ vest đứng cách đó không xa, “Vừa rồi Chu Nhạc nói với tôi, sau khi bọn họ đến khách sạn vào buổi sáng, Lục Khải có bảo tối qua ngủ không ngon, vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng, ai biết được lúc hôn lễ sắp bắt đầu thì không tìm thấy anh ấy nữa.”

Chu Tử Uyển vừa nói xong, Cố Cửu nhướng mày theo thói quen.

“Thảm đỏ này đã bị người khác lật ngược lại, rất khó nói, lẽ nào…”

Nửa câu sau vẫn chưa thốt ra, nhưng có lẽ nào – là một vụ án.

Không biết câu nói này từ đâu chui vào tai Cố Cửu.

Âm lượng nhỏ đến mức người khác không thể nghe được, nhưng thính lực của Cố Cửu rất tốt, cô hoàn toàn nghe rõ từng chữ của câu nói kia.

Cô quay đầu bình tĩnh nhìn gã phù rể Chu Tử Uyển vừa chỉ.



Giả thiết tối qua Lục Khải bị sát hại thì bốn người phù rể gặp anh ta vào buổi sáng bằng cách nào?

Nếu người đã chết từ tối qua, vậy nhóm phù rể đã đến khách sạn với ai?

Điều khiến người khác khó hiểu chính là, nếu tối qua Lục Khải bị giết thì sao đến tận trước khi hôn lễ bắt đầu mới có người phát hiện ra?

Người nhà Lục Khải không phát hiện ra, nhóm phù rể không phát hiện ra, khách khứa cũng không phát hiện ra, một người sống sờ sờ cứ vậy mà biến mất nhưng không có bất kỳ ai phát giác.

Việc Lục Khải mất tích từ đầu tới cuối có quá nhiều chỗ không hợp lý.

“Những việc thoạt nhìn như khó giải thích, lý do thật ra rất đơn giản.”

Âm thanh quen thuộc chậm rãi lọt vào tai, “giọng khói” hoa lệ, âm cuối trầm thấp đặc trưng của Trình Duật Chu.

“Điều tra vụ án là việc của cảnh sát, luật sư Trình nên nhanh chóng tìm kiếm khách hàng tiềm năng ở hiện trường đi. Lấy chiến tích của luật sư Trình mà nói, cơ hội hung thủ tìm đến anh rất lớn đấy.”

Cô thẳng thắn châm chọc, giọng nói lạnh lẽo, so với vừa rồi sắc bén hơn mấy phần.

Ba năm trước, Trình Duật Chu nổi danh vì vụ án “tỷ phú giết vợ” ở thành phố Hạ Ninh, là luật sư có thâm niên thấp nhất trong đoàn luật sư Mộng Ảo nhưng đóng vai trò quan trọng giúp gã tỷ phú Phan Vĩ Lương kháng cáo thành công, sau lại được gã trọng dụng, trở thành khách quý của gã, rước lấy vô số hâm mộ lẫn thoá mạ từ người khác.

Đối với lời chế giễu của Cố Cửu, Trình Duật Chu chỉ cười cho qua chuyện.

Anh rất cao, đứng chếch đằng sau Cố Cửu, rủ mắt là có thể nhìn thấy chiếc gáy trắng nõn của cô, còn có đường cong quyến rũ bên dưới áo sơmi cổ thấp.

Ánh mắt Trình Duật Chu thản nhiên không chút né tránh rơi trên người Cố Cửu, giống như đang thưởng thức một tác phẩm trong phòng trưng bày, không có bất kỳ ý định đen tối nào, chẳng qua đôi mắt thâm sâu hút hồn giờ phút này lại càng thêm nặng nề.

Chưa từng có người đàn ông nào giống như anh, thản nhiên viết hai từ dục vọng trong đáy mắt, rồi thoắt cái lại tỏ ra không thèm quan tâm.

“Tiểu Cửu, tôi không nói dối, còn bọn họ, có lẽ chính họ mới là kẻ nói dối.” Anh nói xong lướt ngang qua cô không hề dừng lại.

Sau khi Trình Duật Chu rời đi, Cố Cửu vẫn đứng im tại chỗ, cánh tay buông thõng xuống bên người, bàn tay run rẩy cuộn tròn thành nắm đấm, thật lâu sau cũng không buông ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play