“Trước khi Vương Duyệt tự sát, trạng thái tinh thần có gì khác thường không? Có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”
Ngón trỏ Nguyễn Hạ gõ gõ xuống mặt bàn, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô, là khu chung cư, vẻ mặt Chu Tử Uyển khi nói câu cuối cùng – không hề sợ hãi.
Tưởng Thư ngẩn người, chậm rãi mở tấm ảnh trong điện thoại đẩy đến trước mặt Cố Tĩnh Dương và Nguyễn Hạ.
Đôi giày đế đỏ Christian Louboutin trong ảnh đập ngay vào mắt Nguyễn Hạ.
Lướt tầm nhìn lên trên nữa là bắp chân thon thả thẳng tắp của một người phụ nữ, mặc váy liền thân đơn giản và mái tóc dài đen nhánh.
Khí chất, ngoại hình, và cả cách ăn mặc của cô ta khác hẳn bây giờ, nhưng gương mặt kia có độ nhận diện rất cao, chỉ cần nhìn một lần đã nhận ra ngay.
Chu Tử Uyển.
“Buổi sáng hôm Vương Duyệt tự sát, tôi thấy không khỏe lắm nên đi làm muộn hơn bình thường một tiếng. Sau đó tôi nhìn thấy người phụ nữ này trong khu chung cư, nhìn từ đằng sau tôi còn tưởng là Vương Duyệt cơ. Không biết hôm ấy làm sao mà tinh thần tôi cứ thấp thỏm không yên, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Tôi ở chung cư tầm hai mươi phút, cuối cùng vẫn ra quyết định về gặp Vương Duyệt, trùng hợp lúc đó nhìn thấy người phụ nữ này đi ra từ khu chung cư của chúng tôi.”
“Chỉ là lúc ấy trực giác mách bảo tôi chụp bức ảnh này thôi”/Xuất phát từ trực giác, tôi lập tức chụp tấm ảnh này.
Tưởng Thư nói, vẻ mặt đượm buồn, “Nhưng không ngờ chiều hôm đó vẫn xảy ra chuyện.”
“Lúc tan làm, tôi vắt óc nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi, Vương Duyệt cắt cổ tay tự sát, nhưng mà nhà chúng tôi làm gì có đồ sắt nhọn, thậm chí cả kéo và dao gọt hoa quả cũng không có nữa là. Ban đầu chủ tịch Vương bảo tôi ngày nào cũng phải kiểm tra, nhưng thật ra Vương Duyệt cũng rất rõ bệnh tình của mình thế nào. Bởi vậy tôi không hiểu, con dao Vương Duyệt dùng cắt cổ tay ở đâu mà có?”
Câu ấy của Tưởng Thư chứa đựng lượng tin tức quá lớn.
Hai năm trước cô ấy vô tình gặp Chu Tử Uyển, suýt nhận nhầm đối phương thành Vương Duyệt, chứng tỏ lúc ấy khí chất và ngoại hình của Vương Duyệt và Chu Tử Uyển rất giống nhau.
Sáng cùng ngày Vương Duyệt tự sát, Chu Tử Uyển xuất hiện ở khu chung cư và ở lại đó tầm hai mươi phút.
Điều cuối cùng, trong căn hộ không có dao kéo sắt nhọn nhưng Vương Duyệt lại dùng dao cắt cổ tay tự sát.
“Cô Tưởng, lúc Vương Duyệt tự sát cô đang ở đâu?” Nguyễn Hạ cười nhợt nhạt: “Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết trong khoảng thời gian đó cô có gặp lại người trong ảnh không thôi.”
Tưởng Thư lắc đầu, “Lúc ấy tôi đang ở công ty, buổi tối về nhà mở cửa không hiểu sao lại cảm thấy có điềm không lành, kết quả là phát hiện Vương Duyệt trong phòng ngủ…”
Tưởng Thư che miệng không nói thêm gì nữa.
Thời gian Vương Duyệt tự sát trong khoảng bốn đến sáu giờ chiều, khi đó hẳn là cô ấy ở nhà một mình.
“Lúc Vương Duyệt tự sát, Diệp Tín Huy đang ở đâu?” Lần này Cố Tĩnh Dương vẫn là người đặt câu hỏi cuối cùng.
“Tổng giám đốc Diệp ư?” Tưởng Thư ngẫm nghĩ giây lát, “Tôi nhớ rõ khi đó anh ấy vẫn đang họp, hôm ấy có một cuộc họp rất quan trọng, chủ tịch Vương cũng có mặt.”
Diệp Tín Huy có chứng cứ ngoại phạm, Vương Khánh Tông có thể chứng thực, quả thật có thể nói “bằng chứng vững vàng như núi”.
*
Bên đường, Nguyễn Hạ ngồi trong chiếc Roewe trắng nhìn đăm đăm bóng lưng Tưởng Thư dần đi xa.
Chất giọng anh trầm thấp, không phải kiểu giọng khói hun hút như Trình Duật Chu, tựa âm trầm tinh khiết của dàn loa bass gõ vào màng nhĩ cô.
“Tôi đang nghĩ cái chết của Vương Duyệt quá kỳ quặc, chắc chắn là có liên quan đến Diệp Tín Huy, nhưng mà rõ ràng Diệp Tín Huy không có thời gian để gây án.”
“Nói tiếp đi,” Cố Tĩnh Dương không cho ý kiến, để cô nói tiếp.
“Đội trưởng Cố, anh hiểu tâm trạng của phụ nữ không?” Nguyễn Hạ bỗng nhiên quay sang nhìn anh, đôi mắt sáng ngời ngập tràn rạng rỡ, “Hai năm trước, lần đầu Tưởng Thư gặp Chu Tử Uyển đã nhìn nhầm thành Vương Duyệt, chứng tỏ lúc ấy cả ngoại hình và khí chất của Chu Tử Uyển và Vương Duyệt có rất nhiều điểm giống nhau. Lúc đó chắc chắn Vương Duyệt thật lòng thích Diệp Tín Huy, hai người chỉ mới yêu nhau một năm mà đã đăng ký kết hôn, ngày cưới cũng lên kế hoạch xong xuôi hết rồi. Nhưng bỗng lúc này có một người phụ nữ xuất hiện, một người trông hao hao mình, lại là bạn gái cũ của chồng nữa, Vương Duyệt sẽ nghĩ thế nào chứ?”
Không đợi Cố Tĩnh Dương lên tiếng, Nguyễn Hạ lại tiếp tục, “Vương Duyệt sẽ nghĩ, mình chỉ là kẻ thay thế cho Chu Tử Uyển thôi. Tôi cảm thấy, hai năm trước chưa chắc Chu Tử Uyển chỉ gặp Vương Duyệt đúng một lần, chỉ là lần này lại bị Tưởng Thư bắt gặp. Trước đó rất có thể Chu Tử Uyển đã cố ý tiếp cận và ám chỉ với Vương Duyệt rồi.”
“Vì yêu đương với Diệp Tín Huy mà bệnh của Vương Duyệt dần chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng đột nhiên Chu Tử Uyển xuất hiện thì chẳng khác nào phá huỷ trụ cột tinh thần lớn nhất của cô ấy; còn nữa, buổi sáng hôm Vương Duyệt tự sát, chắc chắn Chu Tử Uyển đã gặp cô ấy, trong vòng hai mươi phút kia Chu Tử Uyển nói gì không quan trọng, quan trọng là…”
Nguyễn Hạ thoáng ngừng, hít sâu một hơi rồi đưa chân tướng ra ánh sáng.
“Con dao Vương Duyệt dùng để cắt cổ tay, là do Chu Tử Uyển đưa cho!”
“Chu Tử Uyển là chuyên gia tư vấn tâm lý, mà Vương Duyệt từng bị trầm cảm, Chu Tử Uyển muốn giết cô ấy thật ra không cần phải tự động thủ.”
“Tôi hiểu rồi!” Mắt Nguyễn Hạ sáng bừng, gương mặt trẻ trung xinh đẹp tràn đầy sức sống: “Chính là trao đổi giết người!”
“Chu Tử Uyển và Diệp Tín Huy lập ước định trao đổi giết người – hai năm trước, cô ta tạo ra đủ loại ám thị tâm lý khiến bệnh trầm cảm của Vương Duyệt tái phát dẫn đến tự sát. Lúc ấy Diệp Tín Huy và Vương Duyệt đã là vợ chồng, sau khi Vương Duyệt chết, anh ta mượn thế lực của nhà họ Vương để phất lên; hai năm sau Diệp Tín Huy giết Lục Khải vì Chu Tử Uyển. Bốn năm trước, nhờ có vụ án giết người vứt xác mà anh ta khống chế được ba tên phù rể còn lại, lợi dụng thời gian hai năm này để tiếp cận Lục Khải, thành lập nhóm phù rể với mục đích ém đi chân tướng.”
Dòng thời gian này đã bị vùi lấp quá lâu.
Bốn năm trước vì vụ án ném xác mà Diệp Tín Huy khống chế cả nhóm ba người Đặng Trọng Minh, Chu Nhạc và Ngô Trí; sau đó, để tránh bị người khác hoài nghi, bốn người đã cắt đứt liên lạc.
Ba năm trước, Diệp Tín Huy và Vương Duyệt yêu đương, dần chiếm được lòng tin của Vương Khánh Tông rồi được ông ta đề bạt.
Hai năm trước, Chu Tử Uyển giết Vương Duyệt vì Lục Khải, cùng đặt ra ước định trao đổi giết người. Cũng cùng một năm đó, ba người Đặng Trọng Minh, Ngô Trí, Diệp Tín Huy tiếp cận Lục Khải qua Chu Nhạc, mà trong khoảng thời gian này Chu Tử Uyển đã bắt đầu tiếp xúc với Lục Khải.
Sau đó nữa, chính là thời điểm hiện tại – Lục Khải mất tích ly kỳ vào ngày cưới, đến khi đội hình sự phát hiện ra thì thi thể đã phân huỷ nặng.
Một hồi Rashomon này đến hôm nay, cuối cùng cũng tra được manh mối.
“Còn một điều nữa,” dáng vẻ hưng phấn của Nguyễn Hạ hiện lên trong mắt, “Nếu giả thiết của em đúng, Chu Tử Uyển sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp lý, làm sao chúng ta có thể lợi dụng điều này để cạy miệng Diệp Tín Huy đây?”
Nguyễn Hạ ngẩn ngơ, một chút tia sáng thoáng ngưng đọng lại trong mắt, “Hôm nay lúc ở chung cư, sở dĩ Chu Tử Uyển không sợ là vì cô ta biết mình không phải chịu trách nhiệm pháp lý…”
Cô ta nắm trong tay một con át chủ bài như vậy, chắc chắn sẽ không lo sợ điều gì hết.
Một nhóm phù rể miệng kín như bưng, một cô dâu có khả năng đã giết người nhưng không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, một chú rể chết bất đắc kỳ tử, một vụ án kéo dài hết bốn năm.
Hai tai nghe lọt lời nói dối, những gì mắt thấy cũng chẳng phải sự thật, mê trận trước mắt phải làm cách nào để phá giải?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT