Cố Cửu đến nhà họ Lục cũng là lúc màn đêm buông xuống.

Thành phố chuyển giao giữa sự hối hả của ban ngày và sự tĩnh lặng của bóng đêm, người đi bộ vội vã trên đường, có người mang trong mình tâm sự chồng chất; có người như nhấn nút tạm dừng đứng sừng sững giữa phố xá ồn ào, chỉ có thể trút giận lên người khác qua điện thoại bên tai.

Thành phố này ẩn giấu bao nhiêu phồn hoa thì chất chứa bấy nhiêu tâm sự, khuôn mặt kẻ trước người sau đan xen trập trùng khiến người ta không sao phân biệt được.

“Vào đi, mẹ chồng mình có việc nên ra ngoài rồi.” Chu Tử Uyển vén mái tóc dài ra sau tai, khoanh tay đứng cách đó không xa, nụ cười nở trên khuôn mặt tiều tuỵ của cô ta.

Cố Cửu khom người xỏ dép lê ngay cửa ra vào, lúc đứng dậy, mắt cô lướt qua tủ giày nhìn vào trong.

Giày cao gót một màu, chỉ có hai đôi giày đế bằng tối màu, kiểu dáng hơi đứng tuổi, không phải của Chu Tử Uyển.

Ngôi biệt thự lớn như thế nhưng ngoài Chu Tử Uyển thì không còn ai nữa, nhìn qua có chút đìu hiu.

“Sau khi Lục Khải xảy ra chuyện, mẹ chồng mình lúc nào cũng cảm thấy khó chịu, bà ấy không thích có nhiều người trong nhà, ngày nào dì giúp việc cũng đến sớm dọn dẹp rồi về.” Chu Tửu Uyển đưa tách trà Long Tỉnh cho Cố Cửu, lá trà dập dềnh trong tách nước rồi lặng lẽ chìm xuống đáy.

“Mình nghe nói trừ Đặng Trọng Minh ra, có vẻ bọn Chu Nhạc bị tóm cả rồi…” Chu Tử Uyển nhíu chặt lông mày ra chiều do dự, “Sáng hôm Lục Khải xảy ra chuyện bốn người bọn họ đều ở khách sạn, làm sao có thể liên quan đến họ được chứ.”

“Huống chi Chu Nhạc và Lục Khải là anh em lớn lên cùng nhau, chuyện này sao có thể…”

Ý là, Chu Nhạc không có khả năng liên quan đến cái chết của Lục Khải, nếu bị giam giữ thì liệu có nội tình gì khác hay không?

Lá trà xanh sẫm cuộn tròn trong tách trà trước mặt Cố Cửu vừa giãn nở ra rồi lập tức chìm xuống đáy, cô quan sát giây lát, mãi vẫn không thấy chạm vào tách trà kia.

“Cậu còn nhớ Vương Duyệt không?” Cố Cửu quay đầu nhìn Chu Tử Uyển, mắt đen láy sáng ngời, bên môi treo nụ cười yếu ớt.

Vương Duyệt, con gái của ông trùm bất động sản thành phố Hạ Ninh – Vương Khánh Tông, cũng là vợ cũ Diệp Tín Huy hai năm về trước. Cô ấy tự sát vì bệnh trầm cảm tái phát.

Cố Cửu dùng từ “nhớ” chứ không phải “quen biết”.

Trong thời gian ngắn ngủi, vẻ mặt Chu Tử Uyển thoắt biến như một ảo thuật gia vậy, từ lo lắng đến cứng đờ rồi rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường. Dù là ảo thuật gia điêu luyện đến mấy cũng không thể có một màn trình diễn tuyệt vời đến thế.

“Cậu biết rồi đấy, cô ấy là vợ cũ của Tín Huy.”

Chu Tử Uyển đã bỏ luôn họ của Diệp Tín Huy khi gọi tên, nếu không thể giấu giếm được nữa, chi bằng cứ thẳng thắn với nhau.

“Trước hôn lễ không lâu thì cô ấy qua đời, vì căn bệnh trầm cảm tái phát dẫn đến tự sát.” Chu Tử Uyển bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nói lạnh lùng, “Có phải quá trùng hợp hay không?”

Tựa như một con sói ngủ đông đã lâu, chỉ một giây sau thôi sẽ giương móng vuốt sắc bén ra cắn xé loài người.

“Tỷ lệ tái phát trầm cảm tuy cao nhưng điểm kích hoạt cảm xúc của mỗi người không giống nhau.” Cố Cửu bình tĩnh nhìn Chu Tử Uyển, từ chối trả lời câu hỏi của cô ta, “Lúc Vương Duyệt kết hôn phải đối mặt với nhiều vấn đề, tái phát trầm cảm là chuyện có thể xảy ra, không gì là trùng hợp cả.”

“Đúng nhỉ, tiếc thật đấy.” Ánh mắt Chu Tử Uyển mang theo niềm tiếc nuối, phảng phất như sự lạnh lẽo vừa rồi chỉ là ảo giác, “À quên mất, bây giờ cũng trễ rồi, hôm nay sợ là trời mưa to đấy, cậu về sớm đi, trời mưa lái xe không an toàn đâu.”



Cố Cửu thoáng nhìn ra bên ngoài, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, nhưng trời đã sắp tối, rất khó để xác định dấu hiệu trời sắp mưa.

Cô không đi ngay mà nhìn đồ đạc bọc kín trong góc phòng khách, “Cậu và bác gái định chuyển nhà à?”

“Đúng vậy,” Chu Tử Uyển nhìn theo hướng mắt cô, “Xảy ra chuyện thế này thì sao mẹ chồng mình còn ở đây được nữa, bà ấy nhìn căn nhà này chỉ sợ lại nhớ tới buổi sáng hôm ngày cưới…”

Sáng hôm ấy Lưu Dục Lan xót con trai, bà muốn để Lục Khải ngủ thêm chốc nữa nên trước khi đi không gọi anh ta dậy.

Vì lo liệu hôn lễ mà lỡ mất cơ hội gặp mặt con trai lần cuối cùng.

Cố Cửu bỗng dưng quay đầu lại đối diện với Chu Tử Uyển, thu biểu cảm thoáng vụt qua của Chu Tử Uyển vào đáy mắt.

“Cố Cửu, có phải cậu cảm thấy mình có dính líu đến chuyện này không?” Cố Cửu đang định rời đi thì bỗng phía sau bỗng nhiên vang lên giọng Chu Tử Uyển kèm theo một tiếng cười nhẹ không rõ ý tứ.

Cố Cửu dừng bước, đợi cô ta nói câu tiếp theo.

“Nhóm phù rể hay mình cũng như nhau thôi, không phải anh của cậu và đội hình sự đã tra tận gốc rồi à? Nhưng sao bọn họ không thử tự ngẫm lại, điều tra ít chuyện liên quan đến Lục Khải xem sao? Có đôi khi tốn công lên người chết còn nhận lại nhiều hơn so với người sống đấy, cậu thấy đúng không nào?”

Từ câu đầu tiên Cố Cửu nói, Chu Tử Uyển đã biết hôm nay mình tìm nhầm người.

Cố Cửu đến đây không phải vì cô muốn tìm hiểu chuyện này mà là vì đội hình sự muốn thăm dò Chu Tử Uyển; thế nên cô chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.

Cố Cửu gật đầu, không đưa ra nhận xét nào về câu nói mơ hồ của Chu Tử Uyển. Đang chuẩn bị đẩy cửa ra thì cánh cửa đột ngột bị ai đó bên ngoài kéo ra.

Bên ngoài, người phụ nữ trung niên đứng đó nhìn cô, vẻ mặt khó lường.

Là mẹ Lục Khải, bà Lưu Dục Lan vừa về.

*

Phòng gặp mặt trại tạm giam.

Đây là lần thứ hai Chu Nhạc gặp Trình Duật Chu, hắn đã mất đi dáng vẻ như buổi đầu gặp mặt, hai mắt láo liên trông vô cùng bối rối.

“Đêm bốn năm trước Quách Linh tình nguyện lên giường với chúng tôi, nhưng lúc ấy hưng phấn quá độ nên Quách Linh chết vì ngạt dâm, còn Đặng Trọng Minh vì quá phê nên mới gây ra chuyện.”

“Luật sư Trình, anh hãy nhớ cho rõ đây mới chính là chân tướng bốn năm trước.” Chu Nhạc nhìn Trình Duật Chu, hai tay đan vào nhau, ngữ điệu trầm ổn, hiển nhiên là đã chuẩn bị để đánh một trận cho ra trò đây mà.

Sự im lặng ngắn ngủi thoắt cái đã bị Chu Nhạc phá vỡ.

“Bây giờ phiền nhất là Đặng Trọng Minh đổ hết chuyện Quách Linh lên người tôi!” Đường nét khuôn mặt hắn càng thêm rõ ràng, đôi mắt mang theo sự tàn nhẫn nhưng ẩn sâu trong đó là mịt mờ.



Hôm nay gặp nhau Chu Nhạc thậm chí còn chẳng đề cập tới chuyện Lục Khải bị hại, có vẻ hắn chắc mẩm mình sẽ thoát thân khỏi vụ án này. Vấn đề duy nhất hắn lo lắng chính là Đặng Trọng Minh đổ tội lên đầu hắn về cái chết của Quách Linh.

Trình Duật Chu vẫn duy trì sự im lặng trong thời gian dài.

Áp bức bao trùm phòng gặp mặt khiến bầu không khí càng thêm nặng nề, căn phòng tựa như một nồi nước sôi đang không ngừng nóng lên, mà Chu Nhạc chính là một con ếch không biết vị trí của mình ở đâu.

“Luật sư bào chữa của Diệp Tín Huy là Đới Khải Trí.” Trình Duật Chu khẽ nhướng lông mày, vẻ ngoài của anh rất thu hút, một đôi mắt thâm thuý có hồn, lúc nhướng mày càng tăng thêm vẻ đẹp bức người.

Nhưng động tác này chỉ xuất hiện khi anh đã hết kiên nhẫn, hoặc là cảm thấy đối phương ngu ngốc đến cực điểm nhưng cứ tự cho mình là thông minh. Tóm lại không phải tín hiệu gì tốt đẹp.

“Tôi nói rõ nhé, thời gian tôi ở đây không lâu lắm đâu, anh thích lãng phí thời gian thì tôi cũng xem như thu tiền nói chuyện phiếm vậy,” Dứt lời, Trình Duật Chu đưa tay kéo cà vạt, ngả cơ thể về sau nom rất giống dáng vẻ thật sự chỉ định tán phét.

Nét mặt Chu Nhạc lập tức cứng đờ, cơ mặt gần như mất khống chế, biểu tình khá buồn cười.

Đới Khải Trí là ai, hắn dĩ nhiên biết ông ta, nhưng câu này thốt ra từ miệng Trình Duật Chu lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Dù đúng dù sai, trắng đen có đảo lộn đi nữa thì ông ta vẫn luôn là vị thần chiến thắng.

Có người hận ông ta, cũng có người sùng bái ông ta.

Nhưng bất kể thế nào, Diệp Tín Huy lại thêm Đới Khải Trí.

Muốn thoát tội cũng khó.

Chu Nhạc nhìn người đối diện đang ngả người, động tác phóng khoáng tuỳ ý.

Hắn biết Trình Duật Chu thật lòng không thèm quan tâm, hắn không ngại nói dối Trình Duật Chu, cùng lắm thì sau khi kết thúc đối phương giải trừ quan hệ uỷ thác với hắn là xong.

Nhưng Đới Khải Trí thì không.

Đổi lại là một luật sư khác chưa chắc đã vượt mặt được Đới Khải Trí. Đới Khải Trí lợi hại không chỉ nhờ kinh nghiệm dày dặn của ông ta mà còn nằm ở chỗ ông ta không có điểm dừng.

Đới Khải Trí dám làm chuyện người khác không dám nghĩ.

Con ếch Chu Nhạc này, trước khi nồi nước nóng đun sôi cũng đã hiểu ra đến lúc mình phải nhảy khỏi chiếc nồi này rồi.

“Trình Duật Chu, ai cũng nói chỉ cần ra giá thì không có vụ kiện nào là anh không thắng được,” hai tay Chu Nhạc đan chặt vào nhau, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên, “Bây giờ ý của anh là, thà bỏ tiền còn hơn hốt tiền?!”

Sức cùng lực tận, phơi bày một mặt hung ác.

Đây là lần thứ hai Trình Duật Chu nhướng mày, nhưng anh đã đổi tư thế ngồi, nét tuỳ ý đã biến mất không thấy tăm hơi, “Cái giá của tôi rất đơn giản.”

“Đêm ngày 30 tháng 5, Lục Khải bị sát hại, tại sao Đặng Trọng Minh lại xuất hiện ở hai nơi cùng lúc?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play