Bí ẩn vụ án ném xác ngày xưa đã sáng tỏ, thế nhưng…
“Có một chuyện vẫn chưa giải thích được, đêm Lục Khải bị hại Đặng Trọng Minh xuất hiện cùng lúc ở hai nơi bằng cách nào chứ,” Nguyễn Hạ ngừng một lát, nếp nhăn giữa hai mày càng khắc rõ hơn, “Đặng Trọng Minh có chứng cứ ngoại phạm, tại sao không nói sớm mà phải đợi Ngô Trí phản cung xong mới khai?”
“Với cả mười giờ ba lăm phút tối hôm đó, người có vóc dáng tương tự Lục Khải xuất hiện trong camera giám sát ở khu biệt thự, tính khoảng cách lái xe lúc đó thì chỉ có Đặng Trọng Minh là đủ thời gian chạy đến Hoa Thuỵ Viên thôi, nhưng rất rõ ràng người kia không phải Đặng Trọng Minh.”
Lục Khải cao 178cm, hơi gầy; Đặng Trọng Minh lại cao hơn 185cm, thân hình cường tráng, khác hoàn toàn Lục Khải.
“Nếu không phải Đặng Trọng Minh thì là ai?”
Những điểm đáng ngờ nối tiếp nhau giống như chùm dây leo chằng chéo, càng quấn càng siết chặt, bóp chết sự thật đang cố vươn cao cành lá.
“Ngoại trừ chuyện này, khi thi thể Lục Khải được tìm thấy anh ta vẫn đang mặc lễ phục kết hôn.” Giọng Úc Nam gần như đè lấp âm cuối vang vọng của Nguyễn Hạ.
Nhóm phù rể đã thay quần áo cho Lục Khải, hiển nhiên là vì muốn đánh lạc hướng khiến người ta hiểu lầm Lục Khải chết vào ngày cưới.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, bọn họ làm vậy bằng cách nào?
Vụ án có nhiều điểm đáng ngờ, quá trình điều tra gặp thất bại nhiều lần khiến phía cục cảnh sát thường xuyên gây áp lực, đội hình sự bị xoay như chong chóng bao ngày qua vẫn không có tiến triển gì, khó tránh khỏi tinh thần uể oải.
“Tôi nói này, hay cứ để tổng cục đi điều tra đi, tránh cho ánh mắt bọn họ nhìn như đóng đinh lên người chúng ta mỗi ngày.” Lương Thành dụi dụi đôi mắt đỏ vằn, giọng điệu ít nhiều có chút chán chường.
Nguyễn Hạ cúi đầu, chỉ ngón tay ra ngoài cửa: “Ra ngoài rẽ trái, anh tự đi mà tìm người bên cục, mời.”
“Ê, tôi nói này cô nhóc.” Lương Thành trừng mắt nhìn Nguyễn Hạ, bàn về đánh nhau anh ta chưa từng thắng được Nguyễn Hạ nhưng chưa bao giờ chịu khuất phục, càng thua máu chiến lại càng hăng, chỉ có thể cảm thán một câu, đúng là tinh thần thép, “Cô không biết kính già yêu trẻ à, một ngày không bật lại tôi cô ngứa răng đúng không hả, sao không thử tính xem tôi lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, cơm tôi ăn còn nhiều hơn cô cả ngàn chén…”
“Tôi thừa nhận điều này.” Nguyễn Hạ dùng một câu kết thúc cuộc chiến, để lại một mình Lương Thành đứng đó tức nghẹn.
Nhưng anh ta hồi phục rất nhanh, dù sao thua hoài cũng quen rồi.
“Chúng ta vẫn để sót một người.” Khi Cố Tĩnh Dương ngẩng đầu lên, ba người còn lại tự giác im lặng.
Giọng anh không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người ở đây đều nghe rõ, giống như một tiếng gõ nhẹ đột ngột đánh thức sợi dây cảnh giác của từng người.
“Đội trưởng Cố, ý anh là Chu Tử Uyển?” Úc Nam phản ứng nhanh nhất.
Chín giờ tối trước ngày cưới, Chu Tử Uyển gọi điện thoại cho mấy cô bạn thân đến phòng khách sạn của cô ta, mọi người cùng trang trí sảnh cưới, theo lời cô ta, tuy rằng ngày cưới không có tiết mục đón dâu nhưng cô ta vẫn muốn có chút không khí hôn lễ.
Người ta thường nói hôn nhân chỉ đến một lần trong đời nên từng chi tiết một phải được chăm chút thật cẩn thận.
“Đêm đó ở phòng Chu Tử Uyển, ngoài cô ta ra còn có ba người bạn nữa, lúc bọn họ rời đi đã gần hai giờ sáng.”
Hôm sau, bên cạnh Chu Tử Uyển vẫn có phù dâu cùng các chuyên gia trang điểm đi cùng.
Cô ta không có thời gian để gây án.
“Không có thời gian gây án không có nghĩa là cô ta không biết gì về chuyện này.” Giọng nói trầm thấp của Cố Tĩnh Dương truyền đến, tựa như ngọn hải đăng mờ ảo trên biển khơi mặc cho sương mù trùng điệp vẫn có thể xua tan mây mù soi sáng con đường phía trước.
*
Bên ngoài bệnh viện tâm lý Khang Nhân.
Cố Cửu cúp điện thoại, hạ cửa kính xe xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên ngoài.
Chu Tử Uyển cuối cùng cũng bị đội hình sự sờ gáy, Nguyễn Hạ nói muốn cô hỗ trợ thăm dò Chu Tử Uyển. Dù gì cô cũng từng là đồng nghiệp với cô ta, lại tham gia hôn lễ ngày đó nên đi thăm cô ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Cuộc gọi vừa kết thúc là của Chu Tử Uyển.
Tuy Chu Tử Uyển không rõ nhưng lại biết Cố Tĩnh Dương là anh trai Cố Cửu nên muốn lợi dụng cô để thăm dò tin tức.
Xuất phát điểm của hai bên hoàn toàn khác nhau, nhưng suy nghĩ ăn ý đến bất ngờ.
Cửa xe đóng “rầm” lại, Trình Duật Chu leo lên xe cô.
Cố Cửu nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt thấm đẫm ý cười.
Nụ cười kia mỗi lúc một sâu, có vẻ như cô nghĩ đến chuyện gì buồn cười lắm.
Thật ra Cố Cửu chỉ đang nghĩ, Trình Duật Chu là luật sư bào chữa cho Chu Nhạc, nếu cô giúp đội hình sự đi điều tra Chu Tử Uyển thì trông thế nào cũng không giống người cùng đường.
Cô nên phóng xe lướt ngang qua anh để bụi khói ở đuôi xe làm bẩn bộ âu phục cao cấp trên người anh và cả chiếc cúc áo tinh xảo trơn bóng kia nữa, chứ không phải là để anh thong thả trèo lên xe cô như thế này.
Nhưng Cố Cửu đã quên mất một điều, chuyện thế gian tựa như một vòng tròn – chỉ cần đi ngược lại thì họ vẫn cứ chung một đường.
“Lần sau mà anh nói, là chỉ bây giờ hửm?” Cố Cửu nhìn Trình Duật Chu, ý cười trong mắt không giảm đi chút nào, “Tôi đang vội, với lại tôi không thích làm trên xe đâu.”
Tính cô cực kỳ thẳng thắn, đuổi người lại càng dứt khoát hơn.
Cố Cửu cứ nghiêng đầu mà nhìn anh như thế, mái tóc suôn mềm phủ xuống trước xương quai xanh, vài sợi tóc nâu rơi trên chiếc cổ trắng ngần, trông dịu dàng quyến rũ biết bao.
Vì những lời này của cô mà đôi mắt ảm đạm của Trình Duật Chu dần sáng lên, anh cười rộ, đôi môi mỏng cong cong, giọng nói trầm khàn như âm bass trên cây đàn dương cầm gỗ thượng hạng dao động từng chập khiến lòng người xuyến xao.
Anh bỗng ghé tới gần, môi dán bên tai cô nói bảy chữ cực kỳ hạ lưu, sau đó nghiêng người hôn lên mặt cô.
Chỉ trong khoảnh khắc, hô hấp cô ngừng lại đột ngột.
Nụ hôn của anh dịu dàng nhường nào thì trái tim cô đập loạn nhường ấy.
Tâm trí rối loạn, thân thể nhấp nhô đan xen, Cố Cửu được Trình Duật Chu hôn tựa như người sắp chết đuối trôi dạt trong biển rộng mênh mông, chỉ có thể dựa vào anh mới có thể đến được bờ bên kia.
Nụ hôn cuối cùng của Trình Duật Chu rơi xuống ngực Cố Cửu.
Đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt lướt qua làn da mềm mại, cảm giác tê dại gặm nhấm trái tim cô.
Tim ngừng đập.
Không biết đã qua bao lâu, hết thảy như trở về chốn cũ.
Cố Cửu lấy một điếu thuốc châm lên, rít một hơi thật sâu, sau đó cô quay đầu phả hết khói thuốc vào Trình Duật Chu.
Cô không thích uống rượu, anh không thích hút thuốc, vừa nhìn đã biết là một cặp bài trùng hoàn hảo.
“Tiểu Cửu, chúng ta cùng thuộc một loại người.” Trình Duật Chu nhíu mày, có vẻ không thích mùi thuốc lá, tuy vậy độ cong nơi khoé môi vẫn không đổi.
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Cố Cửu hơi khựng lại, đúng vậy, cô và anh, căn bản chính là cùng một loại người, đều cô độc lạnh lùng.
Cô cự tuyệt Trình Duật Chu, thật ra là đang chối bỏ chính mình.
Cô từng nói anh là quái vật, nhưng trong mắt người khác cô mới chính quái vật; cô giữ bí mật cho riêng mình, không muốn bất cứ ai tiếp cận mình.
Một khi bí mật bị bại lộ, lúc đó mọi người sẽ nóng lòng tránh mặt cô, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn tò mò không biết nếu ngày ấy đến, Trình Duật Chu sẽ lựa chọn thế nào.
Bầu không khí yên tĩnh trong xe bị tiếng chuông điện thoại của Trình Duật Chu phá vỡ, anh không nghe máy, chỉ nhìn cô như vậy, tựa như muốn nhìn thấu điều gì trong cô.
Cố Cửu dập điếu thuốc đang hút dở, cười nói, “Trình Duật Chu, tôi cứu người, anh hại người. Sao có thể là người chung đường được đây?”
Anh không dây dưa với cô, chỉ nhìn cô thật lâu mới chịu rời đi.
“Tiểu Cửu, người tốt cũng thế, người xấu cũng vậy, dù tôi có như thế nào thì tôi vẫn biết giới hạn của mình ở đâu. Còn em, em sợ gì chứ?”
“Sợ tôi làm tổn thương em?”
Sợ chạm đến giới hạn của bản thân, rung động với anh? Nhưng nếu chưa từng thật lòng rung động thì làm sao có thể tổn thương được?
Thật ra, Trình Duật Cho đã nhìn thấu cô rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT