“Một người không thể xuất hiện cùng lúc ở hai nơi, nhưng hai người thì được, đúng chứ?” Lương Thành gõ bàn, đầu nhảy số, “Nếu người ở quán bar không phải Đặng Trọng Minh mà chỉ là người có ngoại hình giống hắn, có thể là anh em của hắn, hoặc là phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không phải là không thể, nhỉ?”
Nguyễn Hạ nghe xong chậm rãi quay đầu nói, “Đặng Trọng Minh là con một, anh con nhà chú bác, anh con nhà cậu không có ai nhìn giống hắn ta cả; vả lại chỉ vì một sự kiện mà phẫu thuật cho giống với Đặng Trọng Minh để làm gì chứ?”
“Có trí tưởng tượng phong phú là tốt, nhưng anh thì không cần đâu.” Nói xong câu cuối, Nguyễn Hạ nhịn không được oán hận.
Lương Thành bị cô nói cho một tràng, chỉ biết trừng mắt nhìn cô chứ không thể phản bác lại được.
Trong đội hình sự, Nguyễn Hạ quả đúng là người cũng như tên.
“Còn vấn đề này nữa, lúc thi thể Lục Khải được phát hiện trên người vẫn mặc lễ phục chú rể, mà nhà họ Lục và khách sạn tổ chức không tìm ra bộ lễ phục thứ hai, tức là khi chết, Lục Khải vẫn mặc lễ phục của mình.” Úc Nam chuyển đề tài, chỉ ra một điểm đáng ngờ khác.
Không ai tin lời của nhóm phù rể, nhưng không thể không thừa nhận rằng qua những manh mối hiện có, vẫn có khả năng Lục Khải mất tích và bị sát hại vào ngày cưới.
Mặc dù họ biết điều này là không thể.
Nhưng trước mắt, điều quan trọng nhất là Đặng Trọng Minh không thể đồng thời xuất hiện ở hai nơi, cho nên mọi suy đoán của đội hình sự trước đó không phải là bằng chứng đanh thép.
Cán cân lại một lần nữa nghiêng về nhóm phù rể.
Vụ án này giống như một vòng tuần hoàn vậy, điểm xuất phát và điểm kết thúc trùng lặp vô tận. Mỗi khi đội hình sự tưởng như đã tiến về phía trước, đến gần với chân tướng thêm một bước cũng chẳng khác nào quay lại điểm bắt đầu.
“Rõ ràng bọn họ đã thông cung [1]!” Lương Thành trừng mắt, cơ mặt căng ra phẫn nộ bất bình, “Bây giờ chỉ có Đặng Trọng Minh, nhà họ Đặng và cả cái bệnh viện kia viện cớ Đặng Trọng Minh vẫn đang hôn mê sâu hòng câu giờ thôi, còn cái gì mà hắn có tiền sử bệnh trầm cảm, đang chột dạ thì có!”
[1] Thông cung: là việc bị can, bị cáo và người có liên quan đến vụ án…bí mật trao đổi, thông báo cho nhau biết những gì đã khai báo trước đó với cơ quan tư pháp và thống nhất nội dung cách bố trí lời khai, nhằm đối phó với cơ quan điều tra, truy tố và xét xử. Ở Việt Nam, trong vụ án của Hoa hậu Trương Hồ Phương Nga và Cao Toàn Mỹ, dấu hiệu thông cung cũng đã bộc lộ khá rõ nét. Mọi người có thể đọc thêm tại đây.
“Đặng Trọng Minh càng kéo dài thời gian càng tốt.” Bấy giờ Cố Tĩnh Dương mới ngẩng đầu lên, trong mắt dường như còn mang theo ý cười.
Đôi mắt anh rất đẹp, là mắt hoa đào nhưng chẳng hề lẳng lơ chút nào, ngược lại còn lộ ra mấy phần hấp dẫn đặc trưng của đàn ông trưởng thành; mà vẻ hấp dẫn này trái ngược hoàn toàn với kiểu thiếu niên bất cần đời của Úc Nam.
Năm tháng thực sự thiên vị, hằn vết chân chim lên khoé mắt một vài người nhưng lại mang đến cho người khác những lắng đọng của thời gian, càng thành thục lại càng quyến rũ.
“Tốt chỗ nào?” Lương Thành không hiểu, không thể lý giải nổi điểm “tốt” mà Cố Tĩnh Dương nói là như thế nào.
Nguyễn Hạ giật mình, hàng mi khẽ chớp, luôn ăn ý với Cố Tĩnh Dương, “Đương nhiên là tốt, Đặng Trọng Minh và nhà họ Đặng càng câu giờ càng chứng tỏ hắn sợ hãi, dính líu cũng rất sâu. Nói cách khác, lượng tin tức chúng ta có thể moi được từ Đặng Trọng Minh là cực kỳ nhiều.”
Khi ánh mắt giao nhau, cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đáy mắt Cố Tĩnh Dương, đôi mắt chất chứa ý cười của anh.
*
Cuối cùng Đặng Trọng Minh cũng tỉnh lại.
Vai chính hôn mê lâu ngày, bây giờ xuất hiện, báo hiệu kịch hay sắp bắt đầu.
Sắc mặt Đặng Trọng Minh tái nhợt, đồ vest trên người có vẻ hơi rộng chứ không còn vừa vặn như trước nữa, hiển nhiên là vừa chiến đấu với một cơn bạo bệnh.
“Đêm trước ngày cưới Lục Khải và Diệp Tín Huy cãi nhau ở sảnh khách sạn, khi ấy tôi cũng ở đó; Lục Khải bị bệnh tim bẩm sinh, vì quá xúc động mà ngất xỉu. Tôi và Tín Huy lo cậu ấy có chuyện gì nên mới đưa cậu ấy đi.”
Đặng Trọng Minh xoa mi tâm, thoáng ngừng một lúc, trên mặt treo vẻ mệt mỏi nói tiếp, “Vốn tôi và Tín Huy chuẩn bị đưa cậu ấy đến bệnh viện nhưng vừa lên xe Lục Khải đã tỉnh lại.”
Hắn giải thích cảnh Vương Mẫn nhìn thấy lúc chín giờ mười phút tối hôm đó, nhưng lại bỏ qua điều quan trọng nhất.
“Nếu hai người đang đỡ Lục Khải thì tại sao lúc đó anh lại gọi tên Ngô Trí?” Úc Nam nhìn thẳng vào Đặng Trọng Minh, gương mặt hắn hơi hóp lại, biểu tình rệu rã, khác hoàn toàn với dáng vẻ hôm ngày cưới.
Đặng Trọng Minh hơi cúi đầu, hai tay chắp lại, ngón cái bàn tay phải ma sát qua lại ở khớp xương ngón trỏ tay trái, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên.
“Chúng tôi sợ lỡ đâu Lục Khải không tỉnh lại được cho nên không muốn để người khác biết…”
Âm thanh hắn khàn khàn, yết hầu vô thức trượt xuống, đây là biểu hiện thẳng thắn nhất của Đặng Trọng Minh từ đầu đến giờ.
Không ngoài dự đoán, lời khai của Đặng Trọng Minh giống với ba người còn lại. Khẩu cung của bốn người phù rể gần như kín kẽ bổ sung cho nhau.
Vậy nên Nguyễn Hạ sẽ tập trung thẩm vấn vụ án ném xác bốn năm trước.
“Tối ngày 5 tháng 6 năm 2013, anh, Chu Nhạc, Diệp Tín Huy cùng với Ngô Trí, bốn người các anh đã cưỡng hiếp một cô gái ở Hoài Nhạc…”
“Quách Linh tự nguyện.” Đặng Trọng Minh ngắt lời Nguyễn Hạ, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen sáng quắc như một đốm mực đen bị người ta vô tình vẩy lên dải lụa trắng.
Không ai muốn nhìn thẳng vào nó.
“Phụ nữ đến những nơi thế này còn có thể có mục đích gì nữa, chắc cảnh sát Nguyễn vẫn chưa rõ nhỉ,” Đặng Trọng Minh nhìn Nguyễn Hạ, ánh mắt hắn như loài rắn mamba đen trơn nhẵn, lạnh lẽo nham hiểm lại ẩn chứa dục vọng bí ẩn kinh hồn, “Lên giường là chuyện đôi bên tình nguyện, chỉ có điều tôi thừa nhận lúc ấy chúng tôi chơi quá trớn nên có hơi thô bạo thật, nhưng mà…Quách Linh khiến tôi rất ngạc nhiên, cô ấy muốn phải chơi thật hăng cơ, tôi cứ lo xảy ra chuyện nhưng Chu Nhạc lại vô cùng hưng phấn.”
“Rốt cuộc Quách Linh đã chết thế nào?” Nguyễn Hạ chợt đứng lên, cúi người xuống nhìn chòng chọc Đặng Trọng Minh.
Hắn cũng nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Hạ không chút né tránh, “Ngạt dâm [2].”
[2] Ngạt dâm (Sexual Asphyxiation-Erotic Asphyxiophilia ): Là hạn chế oxy đến não có chủ ý nhằm mục đích kích thích tình dục. Thuật ngữ “ngạt khiêu dâm” được sử dụng khi hành động được thực hiện bởi chính họ. Là hành động bóp nghẹt người nào đó để đạt được khoái cảm tình dục. Người quan hệ tình dục có thể sự dụng bàn tay, bọc nhựa hoặc túi nhựa, hoặc các thiết bị BDSM (nô lệ, hình phạt, bạo dâm, khổ dâm) chuyên dụng như mũ trùm đầu để hạn chế hơi thở. Họ có thể dùng những dụng cụ trên quấn quanh cổ bạn đụ hê hê/dduj hoặc cản trước miệng và mũi.
“Cái chết của Quách Linh chỉ là tai nạn thôi, Chu Nhạc không cố ý.” Dứt lời, một tiếng động truyền đến từ khớp ngón trỏ tay trái của Đặng Trọng Minh.
Mi mắt Nguyễn Hạ cụp xuống rồi lại nâng lên, “Nhưng Diệp Tín Huy và Ngô Trí đều khai rằng lúc ấy tình hình quá hỗn loạn, bọn họ cũng không chắc rốt cuộc là do anh hay Chu Nhạc.”
“Còn Chu Nhạc khai, là do anh.”
Đôi môi khô nứt của Đặng Trọng Minh giật giật, huyết sắc hòa dần vào từng lời hắn nói, “Dựa theo vị trí lúc đó Ngô Trí và Diệp Tín Huy nhìn không rõ là chuyện bình thường, nhưng tôi thì thấy rất rõ, chính là Chu Nhạc.”
Bị ngạt dâm, sơ sẩy nên dẫn đến cái chết, hắn đã rất nhân từ với Chu Nhạc rồi.
Úc Nam thấy sắc mặt Nguyễn Hạ càng lúc càng khó coi, nhẹ nhàng vỗ vai cô, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại.
Lần thẩm vấn này là do Nguyễn Hạ xung phong thực hiện, cô muốn thay Quách Linh chết oan tìm ra hung thủ thật sự; nhưng đối với một kẻ thối nát không biết giới hạn như Đặng Trọng Minh, cô vẫn không thể chấp nhận nổi.
Theo như lời Đặng Trọng Minh vừa rồi, có thể hiểu đơn giản là – Ngô Trí, Diệp Tín Huy không tham gia quan hệ tình dục, còn hắn và Chu Nhạc, là đồng thời quan hệ với Quách Linh.
Quá trình thẩm vấn Đặng Trọng Minh không suôn sẻ cho lắm, chuỗi chứng cứ của vụ án ném xác bốn năm trước không đầy đủ, bây giờ muốn tái điều tra thu thập chứng cứ cũng rất khó khăn, càng khỏi phải nói đến vụ án Lục Khải.
“Anh nghĩ thế nào?” Nguyễn Hạ ngồi gần Cố Tĩnh Dương nhất có thể, ánh mắt sáng quắc nhìn anh.
Cô vừa dứt lời thì cả Úc Nam và Lương Thành cũng dời tầm mắt sang Cố Tĩnh Dương, sau nhiều lần thất bại, bọn họ dường như lạc lối trong màn sương dày đặc, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng le lói.
“Tại sao Diệp Tín Huy có thể kiểm soát Đặng Trọng Minh?” Cố Tĩnh Dương không trực tiếp trả lời Nguyễn Hạ mà thay bằng một câu hỏi khác.
Vẻ mờ mịt dâng lên trong mắt Nguyễn Hạ, cô khẽ lắc đầu: “Theo lý thuyết, Đặng Trọng Minh là người có xuất thân tốt nhất, tính cách hướng ngoại nhất trong bốn người, không thể nào bị Diệp Tín Huy kiểm soát được.”
Mặc dù hắn có là nghi phạm vụ án xâm hại tình dục Quách Linh bốn năm trước, thêm cả vụ ném xác sau đó thì cũng không có khả năng bị Diệp Tín Huy khống chế.
“Nhưng nếu người giết Quách Linh là Đặng Trọng Minh thì sao?” Cố Tĩnh Dương lướt mắt qua mặt ba người, giọng điệu điềm tĩnh, “Giả thiết buổi tối bốn năm trước Đặng Trọng Minh giết Quách Linh bị Diệp Tín Huy phát hiện, bởi vì lúc ấy hiện trường rất hỗn loạn, Diệp Tín Huy và Đặng Trọng Minh bắt tay nhau lừa gạt Chu Nhạc, khiến Chu Nhạc tin rằng mình đã giết người; sau đó Diệp Tín Huy lại sai bảo Ngô Trí ném xác. Như vậy, Diệp Tín Huy có thể một lần khống chế cả ba người trong nhóm phù rể.”
Huyệt thái dương Nguyễn Hạ giật giật, cô bật thốt: “Khi Đặng Trọng Minh nói hung thủ là Chu Nhạc, đó là lần duy nhất hắn cảm thấy khẩn trương không quá chắc chắn vào những gì mình nói.”
Đặng Trọng Minh đang nói dối.
Hung thủ giết Quách Linh không phải Chu Nhạc, mà là Đặng Trọng Minh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT