Cô bị sao vậy?
Lâm Kiều Hân tức tốc chạy vọt ra khỏi nhà vệ sinh, cuống quýt lao lên tầng hai.
Lý Phượng Cầm?
Anh cau mày, vội vàng đuổi theo sau.
Cô nhanh chóng tìm tới cửa phòng Lý Phương Cầm, cuống cuồng đẩy cửa ra xem.
“Mẹ!”
Cô sợ hãi hô lên một tiếng.
Trong phòng vẫn đang bật đèn sáng trưng.
Thế nhưng lại chẳng có một bóng người…
Chuyện này…
Hai mắt cô trợn tròn, vẻ mặt lo lắng tột độ!
Cửa sổ đang mở tung, rèm cửa bị gió thổi khẽ lay động.
Rất rõ ràng…
Cô vọt thẳng đến chỗ cửa sổ, lo lắng hét ầm lên: “Mẹ ơi!”
Thế nhưng sau khi nhìn quanh một vòng, bên dưới biệt thự lại yên tĩnh lạ thường…
Trương Minh Vũ nắm chặt tay lại, trái tim cũng dần trở nên căng thẳng!
Lý Phượng Cầm bị bắt đi rồi!
Chẳng bao lâu sau, Long Tam và Long Thất cũng lên tới nơi.
Trương Minh Vũ vội vàng hỏi: “Có thể xác định vị trí của bọn người đó không? Liệu hôm nay bọn họ có rời khỏi Hoa Châu luôn không?”
Long Tam trầm giọng đáp: “Chưa chắc tối nay đã đi được đâu. Muốn đi thì bọn họ phải sắp xếp ổn thoả mọi chuyện trước đã”.
“Dù sao thì bọn họ cũng là người không có danh tính rõ ràng”.
Anh thầm thấy lòng nhẹ nhõm, vội vàng lên tiếng: “Mau nghĩ cách định vị vị trí của bọn họ đi!”
Long Tam gật đầu đáp lại rồi quay người đi thẳng ra khỏi phòng.
Long Thất cũng lặng lẽ theo sau.
Lâm Kiều Hân yếu ớt dựa người vào cửa sổ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Nếu nói không quan tâm, tất nhiên là không thể.
Anh hít một hơi thật sâu, lòng thấy vô cùng khó chịu.
Thấy cô như vậy, anh rất áy náy.
Một lúc sau, anh nhẹ giọng an ủi: “Kiều Hân, cô cứ yên tâm. Tôi đảm bảo sẽ không để bà ấy gặp chuyện gì!”
“Lát nữa tôi sẽ đi cứu bà ấy về!”
Cô quay đầu lại, trên mặt nước mắt giàn giụa.
“Không cần đâu, cứ đi báo công an trước đi. Bọn họ lợi hại như vậy, anh đi rồi…”
Cô lo sợ nói.
Nửa câu sau cô không thể nói ra thành lời.
Việc này khiến anh sững sờ.
Trong lúc đang cấp bách như vậy mà cô vẫn còn lo lắng cho anh sao?
Đột nhiên anh thấy cảm động.
Sao anh lại hèn mọn như vậy cơ chứ…
Có vậy cũng bị cảm động hả?
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lòng thầm khinh bỉ chính mình.
“Bây giờ báo công an cũng vô dụng thôi. Bọn họ đang đi điều tra vị trí rồi. Sau khi có kết quả chúng ta sẽ xuất phát ngay lập tức”.
“Yên tâm, chắc chắn mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Lâm Kiều Hân mím môi thật chặt, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ xen lẫn lo âu.
Anh lại nói tiếp: “Hãy tin tôi, mục đích họ bắt mẹ cô đi là vì cô hoặc tôi. Bây giờ mà báo công an thì mẹ cô sẽ càng gặp nguy hiểm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT