*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe anh nói vậy, vẻ lo lắng trong mắt cô lại càng thêm nồng đậm.
Cuối cùng cô vẫn chẳng thể nói được điều gì, đành phải gật đầu đáp: “Cảm ơn anh”.
Anh bật cười nói: “Khách sáo với tôi như vậy làm gì?”
“Cô mau tranh thủ ngủ một giấc đi. Chắc cô cũng đang sợ lắm”.
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu đáp lại, chậm chạp ngồi xuống giường.
Anh cũng đóng chặt cửa sổ lại.
Không khí trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Cô cắn răng, không hiểu tại sao nỗi lo trong lòng lại giảm đi rất nhiều.
Chắc là Trương Minh Vũ… sẽ không làm cô thất vọng đâu nhỉ?
Anh cũng lúng túng ngồi bên cạnh cửa sổ, muốn mở lời an ủi một hai câu nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Bởi vì nếu tỏ ra quá chắc chắn, lỡ như không cứu được người thì…
Haiz.
Anh thầm thở dài thườn thượt, tâm trạng cũng trở nên phức tạp lạ thường.
Một lúc lâu sau, tiếng bước chân nặng nề truyền tới.
Long Tam đứng ở ngoài cửa, lạnh giọng nói: “Tìm được định vị rồi”.
Hả?
Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc mồm, lòng thầm cảm thấy khiếp sợ.
Rất rõ ràng, đây là công lao của Tiểu Cửu mà anh ta từng nhắc đến.
Mạng lưới tình báo gì mà tốc độ điều tra lại nhanh như vậy?
Ánh mắt Lâm Kiều Hân loé lên vẻ kích động. Cô vội vàng cất giọng đề nghị: “Tôi đi chung với anh!”
Anh hơi chần chừ một lúc.
Thế nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Anh biết nếu để một mình cô ở lại đây thì anh sẽ lo sốt vó.
Anh cũng không dám chậm trễ, lập tức rời khỏi biệt thự.
Bốn người họ nhanh chóng ngồi vào chiếc Mercedes màu đen.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực.
Chiếc xe đi thẳng theo hướng ra ngoại thành.
Trương Minh Vũ không kìm được bắt đầu lo lắng.
Suốt cả quãng đường, cô chẳng hề nói một lời nào.
Cô mím chặt môi, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa xe, chất chứa nỗi lo vô tận.
Anh rất muốn trấn an cô vài câu nhưng lại không cách nào mở lời.
Chiếc xe nhanh chóng đưa bọn họ rời khỏi địa phận Hoa Châu.
Long Tam trầm giọng lên tiếng: “Cậu Minh Vũ, tí nữa vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng. Rất có thể lần này bọn họ đang ôm cây đợi thỏ chờ chúng ta rơi vào bẫy”.
Anh gật đầu đáp lại: “Được”.
Rốt cuộc… đám người này là ai?
Là Thần Ẩn hay một tổ chức nào khác nữa?
Anh hít sâu một hơi, trái tim chợt trở nên căng thẳng. Anh cứ có cảm giác bất an trong lòng.
Thoáng chốc, chiếc xe đã lao vào một khu rừng rậm rạp.
Không gian xung quanh cực kỳ yên tĩnh, cũng rất âm trầm!
Trước mặt chỉ toàn một màu đen kịt, giơ tay ra cũng không thấy rõ ngón.
Bầu trời âm u không nhìn thấy ánh trăng.
Trương Minh Vũ lại càng thêm căng thẳng.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe chậm rãi đỗ lại.
Lâm Kiều Hân lo sợ, vội vàng dặn dò: “Nhất định phải chú ý an toàn. Nếu không đấu lại được thì cứ đi trước. Dù sao… bọn họ cũng sẽ không làm gì mẹ tôi đâu”.
Anh ngẩn người nhìn cô.
Anh biết cô đang nghĩ cho sự an toàn của mình.