Ngay lập tức, người phụ nữ bị đầy lùi cực nhanh, lưng nện mạnh vào tường.  

Hự!  

Cổ họng cô ta phun ra một tiếng rên, suýt thì hộc một ngụm máu tươi ra rồi.  

Cơn đau kịch liệt khiến thân thể cô ta bắt đầu run rẩy.  

Trái lại, Trương Minh Vũ vẫn đứng sừng sững bất động.  

Lâm Kiều Hân nắm chặt tay, ánh mắt như bừng sáng.  

Cô kích động đến muốn la lên!  

Giờ khắc này, hình tượng của Trương Minh Vũ trong lòng Lâm Kiều Hân đã vụt trở nên cao lớn bất thường.  

Trương Minh Vũ không hề do dự một giây.  

Tranh thủ lúc kẻ địch yếu thế để kết liễu.  

Giây lát, Trương Minh Vũ lại chém ra một quyền cực mạnh.  

Nhưng lúc này, trong tay người phụ nữ kia chợt xuất hiện một quả cầu màu đen.  

Trương Minh Vũ trợn trừng cả mắt.  

Lại nữa?  

Một giây sau, người phụ nữ kia ném mạnh quả cầu xuống đất.  

Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng tột cùng, vội vã lùi lại mấy bước.  

Oành!  

Một tiếng nổ lớn vang lên.  

Lớp sương mù xuất hiện, bao quanh Trương Minh Vũ.  

Xong đời!  

Lòng anh chợt căng thẳng.

Thế nhưng Trương Minh Vũ chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì tiếng nổ chói tai lại vang lên: “Ầm ầm!”  

Anh bỗng cảm thấy hoảng hốt!  

Lâm Kiều Hân!  

Anh không dám do dự vội vàng lao về phía nhà vệ sinh!  

Nhưng trước mắt anh chỉ toàn là khói mù dày đặc!  

Anh chỉ có thể dựa vào trí nhớ tìm đường tới cửa phòng đóng chặt lại!  

Một lúc lâu sau, màn khói mới dần tan đi.  

Nhưng anh lại đang vô cùng lo lắng.  

Đến khi anh quay đầu lại, ba người kia đã biến mất không thấy bóng dáng ở trong sảnh lớn.  

Long Tam và Long Thất chậm rãi đi tới, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.  

Anh không có tâm trạng để ý gì cả, mau chóng mở cửa nhà vệ sinh ra.  

Lâm Kiều Hân đang sợ sệt trốn ở bên trong.  

Phù!  

Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

Chỉ cần cô không sao, tất cả đều không thành vấn đề!  

Vẻ lo sợ trong mắt Lâm Kiều Hân dần biến mất. Cô nhìn anh với ánh mắt phức tạp.  

Suy nghĩ trong đầu cứ rối tung rối mù.  

Anh cũng không nghĩ ngợi gì, chỉ cười hỏi: “Cô có sao không?”  

Nghe thấy thế, cô vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.  

Bấy giờ tinh thần đang căng như dây đàn của anh mới thả lỏng ra được.  

Cuộc chiến vừa rồi khiến anh cực kỳ kích động!  

Cuối cùng anh cũng có được chút tự tin với thực lực của bản thân!  

Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Thực lực của đám người này không hề tầm thường. Hai người phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay”.  

“Rời khỏi đây sao?”  

Cô lẩm bẩm một câu, ánh mắt hoảng loạn tràn ngập lo lắng.  

Thấy thế, anh không khỏi sửng sốt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play