Dịch Thanh Thần bị đẩy ra, lảo đảo lùi lại, vừa đứng vững đã thấy cảnh tượng này.  

"Đừng...", Dịch Thanh Thần hốt hoảng la lên.  

Gã mập đã hoàn toàn chết sững.  

Đối mặt với cái chết, gã không còn nghĩ được gì nhiều.  

"Tôi khai! Cậu Dịch bảo tôi tới đây!"  

Gã mập dồn sức gào lên một tiếng.  

Vừa nói, ánh mắt gã vừa nhìn chằm chằm vào tảng đá trong tay Trương Minh Vũ.  

Gã đã sợ phát khóc!  

Quần cũng ướt cả mảng.  

Dịch Thanh Thần chết sững, khóe miệng co giật liên tục.  

Hắn ta quay sang nhìn chằm chằm gã mập, ánh mắt phẫn nộ như sắp phun lửa.  

Trương Minh Vũ đã âm thầm cười to trong lòng, tay cũng ngừng lại.  

"Cái gì?"  

Anh trợn to mắt, cả giận quát: "Mẹ kiếp, mày nói vớ vẩn gì đấy? Đến lúc này còn định lừa tao à? Khai thật ra cho tao!"  

Gã mập đã không còn tâm trí để ý đến Dịch Thanh Thần nữa, chỉ khóc lóc nói: "Tôi nói thật mà, thật sự đấy. Tôi còn giữ lại lịch sử trò chuyện với cậu Dịch đây này!"  

"Không tin thì anh tự xem đi!"  

Nói xong, gã nôn nóng lấy điện thoại di động trong túi quần ra.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên, lạnh giọng bảo: "Mày tưởng tao tin được mày chắc?"  

Dịch Thanh Thần đã hớt hải xông đến, nói ngay: "Đúng thế! Mẹ kiếp, mày đang nói gì đó? Sao tao có thể làm chuyện như vậy được?"  

Hắn ta quát rất to, nhưng giọng điệu dường như không được tự tin lắm.  

Gã mập vội vàng cúi đầu, trong mắt chỉ còn sợ hãi và hốt hoảng.  

Hai người này, gã đều không chọc vào được...  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Không sao đâu anh Dịch, kế li gián kiểu này, tôi sẽ không tin đâu".  

Dịch Thanh Thần lúng túng cười nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi".  

Tuy luôn miệng nói tốt nhưng trán hắn ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh.  

Trương Minh Vũ châm chọc cười nhạt, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm gương mặt như bảng màu loang lổ của Dịch Thanh Thần.  

Lòng anh nghi hoặc không thôi.  

Để đạt được mục đích, Dịch Thanh Thần sẵn sàng ra tay tàn nhẫn với bản thân đến vậy sao?  

Nhưng chỉ một giây sau, mắt anh lại sáng lên.  

"Anh Dịch, sao... sao anh lại bị thương nặng thế này? Mặt mũi xanh tím hết cả rồi..."  

Trương Minh Vũ tỏ vẻ lo âu sốt sắng nói.  

Dịch Thanh Thần lúng túng cười bảo: "Không việc gì, không việc gì đâu, chỉ cần anh với hai người đẹp không sao là tốt rồi!"  

Nói xong, hắn ta còn cố ý liếc mắt về phía Hạ Hâm Điềm một cái.  

Cái liếc mắt như đang khoe khoang vết thương của mình với cô ấy!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play