Trương Minh Vũ cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại vờ lo lắng vươn tay, nói: "Ôi chao, anh Dịch, anh xem này, còn chảy máu..."  

Nói đến đó, ngón tay anh đã quệt qua mặt Dịch Thanh Thần.  

Vừa quệt một cái, anh liền ngừng bặt.  

Quả nhiên đúng như dự đoán!  

Lòng anh lập tức thoải mái hẳn, nhưng bên ngoài vẫn phải làm bộ vô cùng khiếp sợ, hai mắt mở trừng, cả kinh hô lên: "Anh Dịch, miệng vết thương của anh... mất màu rồi!"  

Phụt!  

Nghe được câu này, Hàn Thất Thất thực sự không nhịn nổi nữa, bèn cười phụt ra.  

Hạ Hâm Điềm cũng buồn cười lắm, cô ấy đã cố nén nhưng khóe miệng vẫn run run.  

Cuối cùng, Hạ Hâm Điềm nhịn được xuống, không nói lời nào, giả như không biết gì hết.  

Dịch Thanh Thần và gã mập đều đã ngu người.  

Lát sau, Dịch Thanh Thần mới lúng túng nói: "Cái đó... Sao có thể thế được, người anh em, chắc anh nhìn nhầm rồi".  

Trương Minh Vũ lại lần nữa vươn tay về phía mặt Dịch Thanh Thần.  

Tốc độ của anh quá nhanh, Dịch Thanh Thần hoàn toàn không kịp né tránh.  

Giây lát, Trương Minh Vũ đã thu tay lại.  

Lần này, Trương Minh Vũ quệt rất mạnh, toàn bộ lòng bàn tay đều tím rịn đi.  

Dịch Thanh Thần đã ngây ra.  

"Cái đó..."  

Hắn ta mấp máy miệng, nhưng không nói được lời nào.  

Lòng Trương Minh Vũ đã hưng phấn cực kì.  

Cuối cùng, sự việc đã tiến hành đúng như kế hoạch của anh.  

Một giây sau, nụ cười trên môi Trương Minh Vũ biến mất.  

Anh không nói không rằng, giật ngay lấy điện thoại trong tay gã mập, nhanh chóng bấm mở mục đầu tiên trong lịch sử trò chuyện của gã.  

Dịch Thanh Thần vẫn còn đang ngơ ngác, chưa định thần lại.  

Hắn ta còn chưa kịp phản ứng trước việc vết thương phai màu liền thấy được Trương Minh Vũ đang làm gì.  

Nhưng đợi khi Dịch Thanh Thần hoàn hồn, điện thoại trong túi quần đã réo vang.  

Trương Minh Vũ cố ý tỏ ra hoang mang ngơ ngác.  

Anh buông thõng tay, điện thoại rơi xuống đất.  

Trương Minh Vũ tỏ vẻ cực kì đau buồn, nói: "Anh Dịch... Thật... Thật sự là anh làm!"  

Anh nhìn Dịch Thanh Thần như thể không sao tin nổi.  

Khóe miệng Hạ Hâm Điềm lại giật nhẹ.  

Kĩ thuật diễn của Trương Minh Vũ tốt thế này... Không đi làm diễn viên thì đúng là phí của trời!  

Dịch Thanh Thần đã luống cuống tay chân, vội nói: "Không phải đâu... Người anh em, anh nghe tôi nói đã..."  

Nhưng chính hắn ta cũng không biết nên nói gì đây.  

Toàn bộ kế hoạch đều đã bị đảo lộn.  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, làm như đau lòng tột độ: "Anh Dịch, anh thật khiến tôi thất vọng vô cùng!"  

"Tôi thật không ngờ, kẻ chủ mưu lại là anh!"  

Nói xong, sắc mặt anh dần trở nên giận dữ!  

Kế hoạch kia có thể tiến hành được rồi!

Dịch Thanh Thần đã hoàn toàn hoảng loạn!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play