Anh ngẩng đầu nhìn sang, đúng lúc thấy từ xa xa, Dịch Thanh Thần đang lảo đảo chạy tới.  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười lạnh.  

"Anh Dịch, anh... anh không sao chứ?", ngoài mặt, Trương Minh Vũ vẫn tỏ ra vô cùng kích động, hô to.  

Nói xong, anh còn vội vã giang tay đón Dịch Thanh Thần.  

Hạ Hâm Điềm cũng lẳng lặng cười nhạt.  

Định thần nhìn kĩ mới thấy, gương mặt Dịch Thanh Thần đã xanh tím từng mảng, khóe miệng còn dính tia máu.  

Dịch Thanh Thần ra vẻ nôn nóng lo sợ: "Tôi không sao... Tôi không sao... Mọi người không việc gì thì tốt rồi. Tôi thế nào cũng không vấn đề gì".  

Nói đoạn, hắn ta còn nắm chặt cánh tay Trương Minh Vũ.  

Hắn ta quét nhìn xung quanh một lượt, thấy rõ tình cảnh nơi này, khóe mắt lập tức giật nhẹ một cái.  

Hỏng, tính sai rồi!  

Trương Minh Vũ cũng tỏ ra kích động, vội vàng nói: "Không việc gì thì tốt quá, không việc gì là tốt rồi!"  

"Anh Dịch, anh yên tâm, tôi sẽ giết bọn này xả giận thay anh!"  

Nghe nói đến đó, gã mập hoảng sợ ngẩng lên.  

Dịch Thanh Thần cũng choáng váng.  

Hàn Thất Thất thấy thế thì vô cùng lo lắng, đang định lên tiếng can ngăn Trương Minh Vũ.  

Hạ Hâm Điềm vội vươn tay kéo Hàn Thất Thất lại, khẽ lắc đầu ra hiệu.  

Hàn Thất Thất ngơ ngác nhìn, hoàn toàn không hiểu.  

Lát sau, Dịch Thanh Thần mới hoàn hồn, ngẩng đầu cười nói: "À thì... Người anh em à, giết người là phạm pháp đấy! Việc này không được đâu".  

Trương Minh Vũ lại ra vẻ giận dữ vô cùng, hùng hổ nói: "Không được! Dám đánh anh em tôi ra nông nỗi này, hôm nay tuyệt đối không thể để nó sống sót rời khỏi đây!"  

Gã mập đã sợ đến sắp khóc mất rồi.  

Dịch Thanh Thần há miệng nhưng lại không biết phải nói gì lúc này.  

Trương Minh Vũ không hề do dự, nhặt một cục đá to chừng đầu người bên chân lên, lạnh lùng hỏi: "Nói! Ai phái mày tới? Còn không chịu nói, tao giết mày ngay tại chỗ!"  

Giọng điệu của anh hùng hồn kiên quyết vô cùng!  

Gã mập đã hoàn toàn choáng váng vì sợ hãi!  

Những tảng mỡ trên người gã run lên điên cuồng.  

"Tôi... Tôi... Đừng giết tôi... Đừng giết tôi mà!", gã mập kêu khóc thảm thiết, sợ đến mức tim sắp trèo lên tận cuống họng.  

Gã vừa xin tha vừa đưa mắt nhìn sang phía Dịch Thanh Thần cầu cứu.  

Dịch Thanh Thần vội vã can ngăn: "Người anh em bình tĩnh đã, lòng tốt của anh, tôi xin nhận, nhưng việc này..."  

Không đợi hắn ta nói xong, Trương Minh Vũ đã đẩy hắn ta ra.  

"Anh tránh ra!"  

Trương Minh Vũ phẫn nộ quát: "Hôm nay tôi nhất định phải giúp anh xả cơn tức này bằng được!"  

Nói xong, ánh mắt anh lạnh lẽo quắc lên, hùng hổ quát: "Không chịu nói đúng không? Vậy kiếp sau gặp lại đi!"  

Dứt lời, anh nâng tảng đá kia lên cao quá đầu.  

Ánh nhìn của anh găm chặt lấy gã mập, làm bộ muốn nện tảng đá xuống cái đầu bóng lộn kia. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play