Mọi người xung quanh đều cảm thấy cơ thể căng cứng!  

Khí thế đáng sợ!  

Lạnh quá!  

Trương Minh Vũ cũng vô cùng ngạc nhiên.  

Chị ba...  

Ngầu thật!  

Ừng ực!  

Hoàng Thái Hằng nuốt nước bọt.  

Không biết vì sao, ông ta lại... không dám phản kháng?  

Một lúc lâu sau, Hoàng Thái Hằng chậm rãi nói: "Tổng giám đốc của chúng tôi... là tổng giám đốc Phùng. Sao nào? Chẳng lẽ... cô định nói cô quen biết cả với tổng giám đốc của chúng tôi?”  

Vốn dĩ ông ta còn muốn sỉ nhục một phen!  

Nhưng lời đến đầu môi, lại không dám nói ra...  

Càng thêm kỳ lạ!  

Phùng?  

Ánh mắt Tô Mang lạnh tanh, giận dữ nói: "Cút vào đây cho tôi!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.  

Ai cút vào cơ?  

Trương Minh Vũ hoang mang.  

Chẳng mấy chốc, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào lối vào.  

Nhìn kỹ hơn...  

Vừa lúc thấy một ông chú trung niên béo ú lao vào!  

Khuôn mặt ông ta nở nụ cười xòa.  

Chuyện này...  

Mọi người thất thần nhìn nhau, hết sức mông lung!  

Đây lại là ai?  

Nhưng Hoàng Thái Hằng nhìn thấy cảnh tượng này, khóe mắt giật liên hồi mấy cái!  

Trợn mắt há mồm!  

Cơ thể cũng như hóa đá!  

Hoàng Thái Hằng ngơ ngác hỏi: "Tổng... Tổng giám đốc Phùng, sao... sao ông lại tới đây?"  

Nói xong, trên mặt ông ta lộ ra vẻ khó hiểu!  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt!  

Người này là tổng giám đốc của Tinh Mang sao?  

Ơ...  

Tất cả mọi người đều liếc nhìn Tô Mang bằng ánh mắt kinh hãi.  

Không phải là...

Đôi mắt của Trương Minh Vũ cũng mở to.  

Đây là...  

Không đời nào?  

Nụ cười của tổng giám đốc Phùng lập tức tắt ngấm, thét lên: “Mẹ kiếp, ông câm miệng! Đồ rác rưởi, ông... chết tiệt, ông chờ đó cho tôi!”  

Chuyện này...  

Cơ thể của Hoàng Thái Hằng lập tức run rẩy!  

Một linh cảm xấu bắt đầu lan ra từ bên trong cơ thể.  

Không ổn...  

Bà Chương và đám người Lục Thiên Long cũng chết lặng!  

Ngay sau đó mọi người nhìn thấy tổng giám đốc Phùng đang cười trừ!  

Đi về phía Tô Mang...  

Chuyện này...  

Mọi người trợn tròn mắt, xung quanh sân khấu đều im phăng phắc!  

Sắc mặt của Tô Mang hơi lạnh lùng.  

Tổng giám đốc Phùng cúi người chín mươi độ, cung kính nói: “Chủ tịch Tô, cô... gọi tôi ạ”.  

Vừa dứt lời, một giọt mồ hôi lạnh lăn từ trên trán xuống!  

Câu này khiến mọi người xung quanh... hoàn toàn chìm vào trong im lặng.  

Lặng im như chết!  

Chủ tịch... Tô?  

Vẻ kinh ngạc xuất hiện trong mắt Trương Minh Vũ!  

Chuyện này... sao có thể?  

Ngay sau đó, Tô Mang lạnh lùng hỏi: “Năng lực làm việc của ông là thế này sao? Mười tỷ tệ, ông chơi mạnh tay thật!”  

Thái độ rất hờ hững, nhưng trong lời nói lại có thể khiến lòng người ớn lạnh!  

Tổng giám đốc Phùng run bần bật.  

Mười tỷ tệ?  

Tổng giám đốc Phùng quay đầu lại hét lớn: “Mẹ kiếp, ai cho ông quyền đầu tư mười tỷ tệ hả?”  

“Ông là cái thá gì?”  

Mọi người đều ngạc nhiên! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play