Cơ thể của Hoàng Thái Hằng cũng theo đó run rẩy kịch liệt!
Quả thật... không ai hết.
Ông ta... chỉ muốn giả vờ một chút thôi, không ngờ rằng...
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Hoàng Thái Hằng.
Ánh mắt sáng quắc!
Bà Chương và Lục Thiên Long lại càng căng thẳng hơn!
Cuối cùng, Hoàng Thái Hằng chỉ có thể căng chặt da đầu nói: “Tổng giám đốc Phùng, tôi...tôi nói bậy...”
“Tôi không có quyền”.
Câu này vừa dứt, đầu óc của bà Chương và đám người Lục Thiên Long nổ tung!
Mọi người đều sững sờ!
Nói bậy?
Chết tiệt... chuyện này mà cũng nói bậy được sao?
Trương Minh Vũ cười tinh nghịch, nói nhỏ: “Có vẻ như... ông chủ của ông không quá ngu ngốc”.
Khóe miệng của tổng giám đốc Phùng co giật dữ dội.
Tô Mang trợn mắt liếc Trương Minh Vũ.
Hoàng Thái Hằng mặc dù rất tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
Dù sao thì... Tổng giám đốc Phùng cũng đang ở đây!
Tổng giám đốc Phùng cung kính nói: “Chủ tịch Tô, cô xem... là... là do ông ta tự bịa ra”.
Dứt lời, mồ hôi lạnh chảy dài trên má.
Thật đáng sợ!
Ực!
Hoàng Thái Hằng nuốt nước bọt.
Cực kỳ lo lắng!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mang tỏ ra vẻ lạnh lùng, nói nhỏ: “Vậy sự tắc trách trong quản lý của ông... tính sao đây?”
Hoàng Thái Hằng sửng sốt!
Cô gái này... rốt cuộc là chủ tịch của công ty nào vậy?
Quản lý... Rộng đến vậy sao?
Ực!
Giám đốc Hoàng nuốt nước bọt, cảm thấy vô cùng lo lắng!
Một lúc sau ông ta mới nói: “Sao cũng được.... Tùy chủ tịch Tô sắp xếp...”
Nói xong, ông ta cúi đầu thấp xuống.
Câu nói này làm cho mọi người đều tê dại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hoàn toàn mờ mịt!
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ hoang mang.
Chị ba... suy cho cùng chị có thân phận gì?
Ánh mắt lạnh lùng của Tô Mang lóe lên, dửng dưng nói: “Nể tình sự cố gắng tận tâm của ông trong nhiều năm qua, ông thay vị trí của ông ta đi”.
Đùng!
Câu nói này làm cho đầu óc của tổng giám đốc Phùng nổ tung!
Xuống tận hai bậc!
Dẫu vậy, tổng giám đốc Phùng cũng chỉ có thể cắn răng nói: “Cảm ơn... chủ tịch Tô!”
Chuyện này...
Biểu cảm trên mặt của mọi người đều đông cứng lại.
Mặt mày đờ đẫn!
Trong mắt của Trương Minh Vũ cũng tràn đầy vẻ không thể tin được!
Chỉ một câu nói...?
Tô Mang lại hỏi: “Còn ông ta thì sao?”
Cơ thể Hoàng Thái Hằng căng thẳng!
Sự chú ý của mọi người dồn vào tổng giám đốc Phùng!
Bà Chương đang vô cùng lo lắng!
Cơ thể của ba bố con nhà họ Lục bắt đầu run rẩy dữ dội!
Dù sao...
Chuyện này cũng liên qua đến triển vọng sau này!
Tổng giám đốc Phùng hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Sa thải, sau đó kiện ông ta tội danh âm mưu biển thủ công quỹ không thành công... Tiến hành truy tố”.
Vừa nói xong, mọi người xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh.
Truy tố?
Biển thủ công quỹ?
Hô hấp của mọi người trở nên dồn dập!
Sự thay đổi này...
Bà Chương thật ngu ngốc.
Trong mắt của Lục Thiên Long và những người khác tràn đầy vẻ khó hiểu!
Sao lại... đảo ngược tình thế rồi?
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ sợ hãi.
Tàn nhẫn đến vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT