*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy trong lòng rất phẫn nộ, nhưng căn bản không chống lại được ánh mắt lạnh lùng của hai mươi vệ sĩ vạm vỡ kia.
Ực!
Đám người nuốt nước bọt.
Chột dạ.
Bà hai và bà cả vội vàng đứng dậy.
Lâm Quốc Long và Lâm Tuấn Minh thấy thế cũng chỉ đành rảo bước đuổi theo.
Dù sao... bọn họ cũng sợ.
Lâm Quốc Long vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng, cùng bước vào trong đám người.
Chỉ lát sau, đám người đã tới trước mặt Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Các người đứng sang phải đi”.
Hả?
Vừa dứt lời, mọi người lại ngây ra.
Sao lại... khác nhau?
Mọi người trố mắt nhìn nhau, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của các vệ sĩ, cuối cùng vẫn từ từ đứng sang phải.
Có người vui có người buồn.
Đám người cũng nhanh chóng ổn định xong trong im lặng.
Trương Minh Vũ cười ha hả hỏi: “Hôm qua mọi người ngủ thoải mái không?”
Nói xong anh từ từ nhìn lướt qua mọi người.
Lâm Diểu cười khẽ nói: “Thoải mái ạ!”
Trong đám người cũng vang lên vài tiếng nói thưa thớt: “Thoải mái”.
Trương Minh Vũ nhướng mày, nói tiếp: “Nhưng tôi ngủ không thoải mái như vậy”.
“Hôm qua, chúng ta suýt nữa chết trên đường đấy”.
Chuyện này...
Mọi người sửng sốt.
Hồi tưởng lại chuyện hôm qua, bây giờ không khỏi sợ hãi!
Thiếu chút nữa đã chết!
Lâm Tuấn Minh lạnh lùng cười nói: “Chúng ta suýt chết không phải do cậu hại sao? Nếu cậu không dẫn chúng tôi đi, chúng tôi sẽ phải rơi vào mối nguy hiểm này à?”
Vừa dứt lời, không ít người âm thầm gật đầu.
Đúng vậy!
Trương Minh Vũ lạnh nhạt nhìn lướt qua, khẽ nói: “Anh đã quên hôm qua anh cầu xin tôi cho anh lên xe thế nào sao?”
“Hay là nói... nên cho anh chết ở nhà họ Lâm luôn?”
Nói xong, trong mắt anh hiện lên vẻ sắc lạnh!
Anh đã hiểu, với người nhà họ Lâm không thể quá nhân từ!
Lâm Tuấn Minh nghe vậy lập tức cứng họng, không trả lời được.
Những người khác đều cúi đầu.
Không thể phản bác.
Dù sao ở lại nhà họ Lâm cũng chỉ chết nhanh hơn.
Trương Minh Vũ nói tiếp: “Hơn nữa hôm qua rõ ràng chúng ta có thể không gặp nguy hiểm, tuyến đường chúng ta đi ngay cả tôi cũng không biết, sao kẻ địch lại biết được?”
Nói xong, ánh mắt lạnh như băng đảo qua mọi người.
Trong lòng cực kỳ phẫn nộ!
Hả?
Vừa dứt lời, mọi người lập tức ngẩng đầu!
Đúng vậy!
Rõ ràng bọn họ đã thấy được kế hoạch của Trương Minh Vũ.
Vốn dĩ không có chút sơ hở nào!
Sao lại...
Mãi tới lúc này, mọi người mới phát hiện sự việc không đúng lắm.
Lâm Tuấn Minh trào phúng: “Vậy cậu hỏi ai? Dù nói thế nào thì tuyến đường vẫn là do cậu chọn, sao lại liên quan tới chúng tôi?”
Mọi người đều gật đầu.
Trương Minh Vũ cười khẩy, nói: “Nếu lúc đi trên đường, có người báo cáo vị trí thực tế thì sao?”
Chuyện này...
Lâm Tuấn Minh lập tức cứng họng, không nói được gì.
Những người nhà họ Lâm khác cũng sững sờ.
Trong mắt Lâm Diểu chợt lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh lại ảm đạm trở lại.
Trương Minh Vũ cười nói: “Có ai chủ động đứng ra nhận không?”
Nói xong, anh đưa mắt nhìn về đám người bên phải.
Cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ là bây giờ Trương Minh Vũ đang hoài nghi đám người Lâm Tuấn Minh.
Tuy những người khác cũng có khả năng, nhưng hiềm nghi vẫn ít hơn nhiều.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng không ai đứng ra.
Trương Minh Vũ thản nhiên nhìn lướt qua một vòng.
Vẻ mặt mọi người đều rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra điểm gì khác thường.
Diễn hay đấy.
Trương Minh Vũ hờ hững nói: “Nếu tôi yêu cầu các người nộp điện thoại, các người có phản kháng không?”
Hả...
Vừa dứt lời, mọi người lại sững sờ!
Trương Minh Vũ híp mắt, chăm chú nhìn từng động tác của mọi người.
Nhưng đợi mãi lâu sau, vẫn không có động tĩnh gì.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nghĩ lại thì thấy cũng bình thường.
Lâu vậy rồi, nhất định đã rửa sạch tất cả dấu vết.
Đôi bàn tay Lâm Diểu siết chặt, trong mắt tràn đầy vẻ đấu tranh.