Ngay sau đó, mọi người đều tập trung nhìn về phía Lâm Diểu.  

Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: “Thế nào?”  

Ừ…  

Lâm Diểu cúi đầu xoa tay, trong mắt vẫn hiện lên vẻ do dự!  

Thật lâu sau, Lâm Diểu ngẩng đầu, kiên định nói: “Anh rể, em…có chuyện muốn nói với anh”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Chẳng lẽ…Lâm Diểu biết gì đó?  

Lâm Diểu làm động tác như muốn mở lời.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng, cắt ngang nói: “Được rồi, lát nữa nói cho anh biết”.  

Trong mắt Lâm Diểu hiện lên vẻ mê man.  

Tại sao… phải đợi đến lát nữa?  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lóe sáng!  

Mọi người cũng sửng sốt.  

Trương Minh Vũ không thèm để ý, từ từ quay lại nhìn mọi người một lần nữa, hỏi: “Không ai muốn nói gì sao?”  

Chuyện này…  

Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không có ai đứng ra.  

Đầu óc Trương Minh Vũ cũng đang vận động hết công suất!  

Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên!  

Trương Minh Vũ lại chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, thấp giọng nói: “Nếu đã không có ai đứng ra, vậy chuyện này để sau hẵng nói”.  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lập tức trợn tròn hai mắt!  

Chuyện này… cứ thế là xong rồi à?  

Trương Minh Vũ nhân cơ hội này lại quan sát mọi người lần nữa.  

Ngay sau đó, trong lòng cũng đoán được đại khái.  

Lâm Kiều Hân ngẫm nghĩ.  

Cuối cùng cũng không nói gì nữa.  

Trương Minh Vũ phất tay, khẽ nói: “Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi”.  

Nói xong, anh xoay người rời đi.  

Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm cũng yên lặng đi theo.  

Lâm Diểu đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.  

Trương Minh Vũ dừng bước, khẽ nói: “Lâm Diểu cũng đến đây đi”.  

Lúc này anh mới đi vào biệt thự.  

Lâm Diểu chạy nhanh đuổi theo.  

Chẳng mấy chốc, nhóm bốn người họ đã biến mất khỏi tầm mắt.  

Mọi người trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt mơ hồ.  

Lâm Tuấn Minh khinh thường nói: “Chậc, chỉ có chút kiên nhẫn đó thôi sao? Tôi còn tưởng có thể bắt được nội gián điệp cơ!”  

Vừa dứt lời, lập tức có người bắt đầu tán đồng ý kiến!  

Đúng vậy!  

Thảo luận một lúc lâu, mọi người xung quanh lúc này mới chậm rãi rời đi.  

Bên trong biệt thự.  

Trương Minh Vũ ngồi xuống ghế salon, cười nói: “Lâm Diểu, muốn nói gì với anh vậy?”  

Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điều cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm Diểu.  

Ờ…  

Lâm Diểu hơi do dự.  

Trương Minh Vũ cau mày, cười nói: “Yên tâm, nói cho anh biết sẽ có lợi cho em”.  

Vừa dứt lời, Lâm Diểu lập tức ngẩng đầu.  

Trương Minh Vũ vẫn luôn nở nụ cười.  

Lâm Diểu căng thẳng.  

Chẳng hiểu tại sao, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy cho dù mình không nói gì, Trương Minh Vũ cũng biết là ai…  

Hồi lâu sau, Lâm Diểu thấp giọng nói: “Anh rể, em… có thể cầu xin anh chuyện này được không?”  

Trong mắt Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm đồng thời lóe lên một tia sáng!  

Trương Minh Vũ cười nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không giết bọn họ”.  

Hả?  

Nghe vậy, Lâm Diểu lập tức trợn tròn hai mắt!  

Vô cùng khiếp sợ!  

Lâm Kiều Hân cũng kinh ngạc nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Lúc này Lâm Diểu mới phản ứng lại, nghiêm túc nói: “Được rồi, em… em nhìn thấy anh trai em… không biết đã gửi tin nhắn cho ai đó ở trên xe”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”  

Lâm Diểu mờ mịt gật đầu.  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt.  

Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, cũng coi như là đã xác định được suy nghĩ trong lòng Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Anh biết rồi, em yên tâm đi, chuyện này đừng nói cho người khác biết”.  

“Anh sẽ không làm tổn thương bọn họ, nhưng về sau có lẽ vẫn cần em phải phối hợp với anh”.  

Trong mắt Lâm Diểu thoáng qua vẻ khiếp sợ!  

Cô ấy phát hiện ra Trương Minh Vũ có vẻ còn… lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của cô ấy!  

Ngay sau đó, Lâm Diểu nặng nề gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play